Híc, buổi sáng tòan học lý thuyết chán chết đi được.
Cả lớp tôi lại lọ mọ lên phòng ngồi nghe thầy đọc về lịch sử của Quân Đội Việt Nam, rồi là về các cuộc chiến tranh, rồi lại nghĩa vụ và trách nhiệm của học sinh…blah.blah… đúng là chán hết sức.
Cũng may là đang trong thế bí thì bất chợt thằng Tùng lôi đâu ra bộ tú lơ khơ:
- Ê. Đánh bài không tụi bây?
- À được. Đang không có gì làm.
Cả bọn chụm đầu vào đánh, vì là ngồi bàn cuối, với lại lớp cũng đang nói ầm ĩ nên thầy cũng không để ý đến chúng tôi .
- 2 cơ.
- Chặn nó đê, đừng cho nó về.
- Đm. Tao chặn được tao đã chặn rồi.
- Thằng T chặn thằng Ngọc đê, nó về giờ.
- blah…blah…
Đang
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹141516›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
lúc căng thẳng, cân não thì bỗng ” Bộp”, có bàn tay đập vai tôi. Theo phản xạ tự nhiên cứ tưởng là ai đó đập, lúc đó tôi cứ nghĩ là thằng H vì lúc nãy không thấy nó đâu.
- Yên nào. Không thấy đang đánh à?
Nói xong câu đó cả bọn cứ ngớ người nhìn tôi rồi lấy tay chỉ chỉ ra đằng sau, như có linh cảm chẳng lành, tôi quay đầu lại thì ôi thôi, thầy đang đứng sau tôi và nhìn tôi với ánh mắt rất là ” trìu mến “:
- A. Đang đánh bài hả, có vui không?
Không hiểu sao lúc đó tôi phát biểu được một câu phải nói là ” khôn hết cỡ ”
- Vui lắm thầy ơi. Thầy đánh cùng bọn em không?
Cả lớp quay mặt về tôi và cười ầm ĩ, thầy cũng phát cười vì câu nói đó của tôi và nói tiếp:
- Cái nhóm nam này đánh bài trong lớp. Phạt chạy quanh sân trường 10 vòng.
- Hả. Chạy 10 vòng??????
Cả lũ bọn tôi cùng đồng thanh kêu lên, trời ơi, chạy 10 vòng giữa sân trường vào lúc 11h30 thì thôi rồi. Đã thế lại còn có bao ánh mắt nhìn mình nữa chứ, thế có ngại không cơ chứ. Híc híc.
Không cãi được thầy, bọn tôi đành phải dốc sức ra mà chạy vậy.
6 thằng ra sân đứng, thầy ra sau và nói:
- Nào, chạy đi, đủ 10 vòng thì thôi.
Bọn tôi thì cứ ì ra đó, thằng nọ đẩy thằng kia chạy trước:
- Mày chạy trước đi.
- Đéo đâu. Tao chạy sau thôi.
- Thằng Ngọc chạy trước đê.
- Mơ à?
- Các cậu còn cãi nhau nữa là tôi phạt lên 20 vòng đấy.
- Đấy, thầy bảo rồi kìa. Chạy đê
- Thôi. Để tao chạy đầu cho (thằng H lên tiếng)
May quá, cuối cùng cũng có thằng chịu chạy trước.
Thằng H chạy đầu tiên, sau là thằng Ngọc, Tùng, Thuận, Mạnh và tôi.
Vừa mới chạy được 2 vòng thì đã có hàng đống người ra nhìn chúng tôi rồi, chạy dưới sức ép kinh khủng như vậy đúng là chưa bao giờ tôi trải qua.
3 vòng…4vòng…6vòng…8vòng…9vòng…
Cố lên, chỉ còn 1 vòng nữa thôi.
Nghĩ như vậy, tự nhiên tôi cảm thấy hăng hơn, chạy một mạch lên đầu hàng luôn, cứ như là thi chạy nhanh vậy
Phù phù phù… Đó là tiếng thở của tôi sau khi chạy xong 10 vòng sân trường.
Nhìn quanh, thằng nào cũng mồ hôi bê bết, thằng Ngọc cởi hẳn áo ra cho đỡ nóng.
- Mệt vãi.
- Tao…tao…mệt…lắm. rồi. (thằng Tùng nói không ra hơi.)
- Khát nước.
- Tao cũng thế.
Nói rồi cả lũ kéo nhau ra cantin ngồi, riêng tôi thì ngồi lại ở ghế đá vì mệt quá không đi nổi (người thì gầy như que củi ấy)
Tôi không nói nên lời, nhắm nghiền mắt ra thở hổn hển, ngửa người ra ghế đá.
Bỗng có thứ gì đó man mát chạm vào mặt tôi, mở mắt ra thì đã thấy Quỳnh ngồi canh tôi, tay em cầm lọ nước khoáng mát lạnh:
- Hihi. Mệt lắm hả. Nước đây này, anh uống đi.
Tôi cầm chai nước từ em, tu một ngụm nửa chai luôn.
Khà khà, đã hết cả người luôn à.
Em cầm khăn lau mồ hôi cho tôi, vừa lau vừa nói giọng phụng phịu:
- Nghịch ngợm cho lắm vào rồi để bị phạt như này.
- Anh chỉ đánh bài thôi mà.
- Hứ. Nhà trường cấm đánh bài cơ mà. Anh biết không.
- Cái đó anh biết, nhưng…
- Không nhưng gì hết. Có lỗi thì phải nhận, rõ chưa.
- Hehe. Anh biết rồi. Mà anh bị như này em có xót anh không?
- Ai thèm xót chứ. Nghịch như này cơ mà.
- Haha. Em nói dối, anh nhìn vào mắt em biết hết rồi.
- Ai thèm nói dối anh.
- Nào, ngoan. Yêu bà xã của anh quá cơ.
Vừa nói tôi vừa ôm em. Sợ người xung quanh nhìn thấy, em nói:
- Kìa. Đây là sân trường đấy. Bỏ em ra.
- Anh không bỏ.
- Bỏ em ra đi mà. Người ta nhìn kìa.
- Đâu, ai nhìn.
Cứ tưởng không có ai, ai ngờ quay ra đằng sau thấy mấy thằng cờ hó đang đứng sau cười khúc khích, đệt, đã thế lại còn chụp ảnh nữa chứ.
- Nhìn cái gì, ông đấm cho mỗi đứa một phát giờ. (tôi dọa tụi nó)
- Haha. Bọn tao có nhìn mày đâu.
- Đúng đúng, bọn tao nhìn mây mà.
Đm nó, mây cái con khỉ tụi bây. Bọn này không dùng biện pháp mạnh thì không ở yên. Tôi bỏ em ra rồi chạy lại chỗ tụi nó:
- Được rồi. Thích ngắm mấy thì tao cho ngắm.
Cả bọn thấy tôi chạy đến thì ù té chạy hết. Tôi vừa đuổi vừa hét:
- Kìa. Bọn mày thích ngắm mây mà. Lại đây tao cho ngắm.
- Haha. Bây giờ bọn tao không thích ngắm nữa. Mày tự ngắm đi T. Haha
Bực cả mình với lũ bạn này.
Quay lại chỗ ghế đá, em vẫn ngồi đó chờ tôi.
- Mình về thôi em.
- Vâng.
- Cái bọn khỉ đó làm anh mệt quá. Em dìu anh nhé. (Lại làm nũng)
- Ông tướng nằm mơ hả. Lớn đúng rồi mà tính còn trẻ con quá.
- Anh mệt thật mà. Dìu anh chút thôi.
- Được rồi. Một chút thôi nhé.
Thực ra tôi có mệt gì đâu, chỉ muốn làm nũng em thôi. Hehe
Em đưa tôi ra bãi để xe. Đến chân cầu thang, nhìn xung quanh thấy vắng người, tôi đè em vào tường. Thấy tôi làm như vậy, em giật mình hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Tôi không trả lời, hơi thở của tôi ngày càng gần vào em. Dường như cũng nhận ra tôi muốn điều gì, em từ từ nhắm mắt lại.
Theo như kịch bản thì sẽ có một nụ hôn xảy ra, nhưng trong trường hợp của tôi lúc này thì lại không (quá đen cho đội bán kem)
Môi tôi lúc này đã gần môi em lắm rồi, chỉ còn cách chút xíu xíu…thời điểm quan trọng sắp đến thì ” Cộp ” ” cộp “, có tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống làm tôi giật mình.
Chết tiệt, sao lại có người vào lúc này cơ chứ? Tôi buông em ra, 2 đứa ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Tôi nhìn ra phía cầu thang để xem mặt kẻ đã phá đám giây phút quan trọng của tôi.
” cộp ” ” cộp “, tiếng bước chân ngày càng đến gần. Đây rồi, để ta xem mi là ai??
3… 2… 1
Tôi hoàn toàn bất ngờ, người xuất hiện trước mặt tôi là bạn mà lần trước tôi đã gặp trên cầu thang. Ờ, xem nào, tên gì ý nhỉ? Cái đầu óc này, đúng lúc cần thì lại quên tên.
Bạn ấy rất xinh đẹp, tôi cứ ngẩn người ra.
- Chào T. Làm gì mà đứng ở đây giờ này vậy? Chưa về hả.
Sực tỉnh.
Tôi vội nói:
- À. Chào bạn. Mình có chút việc nên chưa về được. Hì.
- Hình như mình đã gặp T một lần rôi thì phải. À, đúng rồi, lúc ở chân cầu thang đó. T nhớ không?
- Nhớ. Lúc đó T vội quá nên…
- Thôi, không cần nói nữa đâu. Mình hiểu mà. Mà T chưa biết tên mình phải không? Tên mình là Thảo nhé.
- Thảo. Được, T sẽ nhớ cái tên này.
- Thôi, muộn rồi, mình về nhé.
- Ừ. Chào Thảo .
Thảo đúng là rất xinh, xinh như lời đồn
Thảo đi rồi mà tôi cứ nhìn theo không chớp mắt. Đang mải nhìn thì tai tôi bị véo một cái đau điếng:
- Á á, đau anh, anh đứt tai mất (Đứt = niềm tin à?)
- Lại để ý đến người khác rồi. Xem lần này em xử anh như nào.
- Bỏ