Truyện Tình Yêu Học Trò - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Truyện Tình Yêu Học Trò (xem 1898)

Truyện Tình Yêu Học Trò

và mời bọn nó liên tục. Tầm 10h, cuộc vui kết thúc. Tôi và em ra về trong tình trạng say xỉn. Em khá là say, chắc là do lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, còn tôi thì rất say rồi, đầu óc cứ quay cuồng à. Tuy nhiên, tôi vẫn đủ sức để lái xe đưa em về. Trên đường về, em dựa vào lưng tôi mà nằm ngủ rất ngon lành. Đến nhà em, tôi đưa em lên trên phòng. Ủa, nhà em bố mẹ không ở nhà thì phải. Chắc là đi công tác rồi.
- Em đi được không, hay để anh cõng em nhé.
Em không nói gì được. Biết rõ là em say rồi nên tôi chủ động cõng em đưa lên phòng. Đây là lần thứ 2 tôi vào phòng con gái, lần đầu tiên là phòng của QA, lần thứ 2 là phòng của em. Đặt em xuống giường, em nằm dài ra, cảm giác rất mệt mỏi. Tôi bắt đầu thấy hối hận, đáng lẽ tôi không nên để em uống nhiều rượu như vậy. Đột nhiên, đầu óc tôi như bị choáng váng, tôi lảo đảo người rồi ngã xuống. Hình như tôi bị ngất đi một thời gian ngắn thì phải. Tỉnh dậy, tôi vẫn thấy em nằm đấy. Như bị một ma lực nào đó sai khiến, tôi lại gần chiếc giường. Ngắm nhìn em ngủ, nhìn em sao mà xinh đẹp lạ thường. Tôi tiến lại gần em, nằm xuống bên cạnh em. 2 bàn tay như có ma điều khiển dần dần động chạm vào cơ thể em. Từ mặt, xuống cổ, rồi nó tuột cái cúc áo đầu tiên của em, một cúc, rồi hai cúc bị tuột ra… Em dường như cũng biết điều đó thì phải, tuy nhiên chắc do quá mệt nên chỉ ú ớ nói gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi như bị biến thành con người khác, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi chiếc cúc áo cuối cùng bị bung ra. Tôi ngả xuống người em…, tưởng như là sẽ có việc xảy ra, tuy nhiên thật may mắn, lúc đó tôi như bị điện giật, tôi giật nảy người, bừng tỉnh. Nhìn em trong hoàn cảnh như thế, lòng tôi thật sự thấy kinh khủng. T. Mày vừa làm gì thế này? T. Mày là con người như thế sao???
Tôi nhanh chóng cài lại các cúc áo cho em, đắp chăn cho em rồi nhanh chóng lao xuống nhà. Trong đầu tôi, tôi không thể ngờ là mình lại có ý nghĩ làm cái việc đó. Tôi thật đúng là một thằng tồi mà. Quay lại phòng nhìn em lần cuối, em đang say trong giấc ngủ. Tôi khẽ hôn lên má em:
- Ngủ ngon em nhé.
Nói xong, tôi xuống nhà, lấy xe và đi về. Về đến nhà, tôi lên thẳng phòng nằm. Trong đầu tôi lúc này, suy nghĩ về sự việc lúc nãy thật kinh khủng. Suýt nữa thì tôi đã trở thành một thằng tồi, suýt nữa thì tôi trở thành một người hại đời của em. Mày còn định sống tồi như thế đến bao giờ nữa hả T? Mày đã hôn một người khác mà không phải người yêu mình, giờ mày còn định hại đời Quỳnh nữa hả? Mày đúng là hư hỏng thật rồi T. Mày phải thay đổi, thay đổi thôi nếu không muốn lún sâu vào vòng xoáy tội lỗi.
Chết tiệt.
Màn đêm điệu nhạc xóa tan bao bụi trần .


Chap 31:


Đêm đến, nằm một mình trong phòng, giữa màn đêm u tối, suy nghĩ về sự việc lúc nãy, tôi lạnh cả người, không thể ngờ rằng mình có thể trở thành con người như vậy. Nhưng cũng may, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại có thể thoát khỏi cám dỗ trước mắt. Thật đúng là ở hiền thì gặp lành, không thì chết cm tôi rồi
6h30. Chuông báo thức kêu.
Thức dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo đi học như chưa hề có gì xảy ra.
Tôi lên lớp, định bụng sẽ xin lỗi Quỳnh về sự việc tối qua. Vừa vào lớp thì đã gặp ngay thằng H ngồi lầm lì ở đó, thôi thì tôi cũng chả muốn nói gì, vứt cái cặp vào chỗ, tôi đi ra ăn sáng. Mệt mỏi sau đêm qua, tôi ăn liền 2 cái bánh mì, thêm một lọ sữa, đúng là no căng cái bụng. Đang lững thững đi vào trường thì tôi thấy Quỳnh, em đang đi lên lớp. Tôi vội đuổi theo, đến gần em, tôi cầm lấy tay em và nói:
- Quỳnh. Anh muốn nói…
- Anh bỏ em ra, bây giờ em không muốn nói gì cả.
- Nhưng…
- Mọi người nhìn kìa anh, bỏ tay em ra.
Không còn cách nào khác, tôi đành buông tay em, nhìn em vào lớp. Lòng buồn thiu, tôi đành quay lại lớp. Bước vào lớp với bộ mặt nặng trịch, chắc chắn là không thể thoát khỏi ánh mắt soi mói của mấy thằng bạn . Tôi biết ngay mà, vừa mới vào chỗ ngồi thì cả lũ bâu lại chỗ tôi:
- Ê. T. Hôm nay mày sao thế?
- Mặt mày ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước vậy?
- Sao thế T. Tối qua có chuyện gì à?
Đậu má, bọn nó cứ nói liên hồi xung quanh tai tôi, ù hết cả tai. Tôi phán một câu:
- Để yên cho tao tý.
Cả lũ ngớ người ra, không hiểu tại sao tôi lại như vậy. Nhưng rồi bọn nó cũng tản ra, vì bọn nó biết nếu tôi muốn nói thì tôi sẽ nói luôn, còn không muốn nói thì hỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi. Ngồi trong giờ học, tâm trí tôi không nghĩ được việc gì khác là phải xin lỗi em. Tôi chắc chắn em giận tôi, vậy bây giờ tôi phải làm sao?? Gục mặt xuống bàn, tôi quay cuồng trong dòng suy nghĩ. Tuy nhiên, không phải tôi gục ngã hẳn, tôi vẫn quan sát xung quanh và vẫn biết chuyện gì đang xảy ra. Thằng H ngồi cạnh tôi, dường như nó nhận ra sự thay đổi của tôi, nó biết tôi đang có trục trặc trong tình cảm, tôi chỉ thấy nó cười nhếch mép rồi quay đi chỗ khác. Trong đầu tôi thầm nghĩ:
- ” Mày có cố gắng như nào thì cũng không thể thay đổi gì đâu H. Đừng phí công vô ích ”
Hết giờ học, tôi chạy ngay lên lớp học của em. Em đang đi ra cùng lũ bạn. Tôi tiến lại gần em:
- Quỳnh . Nói chuyện với anh một chút.
- Em đang rất mệt. Có chuyện gì mình để sau nhé.
- Không. Ngay bây giờ.
- Buông em ra. Em không muốn nói nhiều đâu.
Mặc kệ em nói như nào, tôi vẫn cứ cầm tay em và kéo em đi. Đến cầu thang tầng 2, giờ này học sinh về hết rồi. Tôi nói:
- Quỳnh. Anh muốn xin lỗi em về chuyện tối qua.
- Em đã không muốn nói. Nhưng vì anh cứ nói ra nên em sẽ nói hết tất cả: Em không ngờ anh lại là một con người như vậy, thật sự em đã rất bất ngờ.
- Không. Anh không phải như vậy, em hãy nghe anh, lúc đó anh không hề ý thức được việc mình làm. Lúc đó anh đang trong tình trạng say xỉn mà. Em phải biết thế chứ.
- Lí do anh đưa ra là không chấp nhận được. Nếu anh cứ viện cớ là say xỉn rồi làm như vậy thì ai mà tin được .
- Anh không hề có ý định đấy. Em biết là anh rất yêu em mà. Làm sao mà anh có thể làm việc đó chứ.
- Tạm thời anh đừng nói chuyện với em nữa. Chúng ta tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ lại về mình. Thế nhé .
Nói xong, em quay người bỏ đi, giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má em. Tôi như người mất hồn, chỉ biết đứng đó nhìn theo em. Tim tôi nhói đau, dường như tôi đã đánh mất thứ gì đó rất quan trong.
Trưa hôm đó tôi không về nhà. Tôi đi loanh quanh trong thành phố như một người điên, không biết mục đích của mình là gì. Được một lúc thì tôi cảm thấy đói, tôi rẽ vào quán phở quen. Quán này ngày xưa tôi và em vẫn thường vào ăn mỗi khi đi học về muộn. Bước vào quán, gọi một tô phở, nghe anh phục vụ nói mà tôi thấy xót xa:
- Ủa. Hôm nay ăn một mình hả T . Bạn gái đâu rồi?
Tôi gượng cười, nói:
- Không ạ. Hôm nay em ấy bận việc nên em ăn một mình.
Một lúc sau, bát phở được bưng lên. Nhìn bát phở, vẫn là bát phở như vậy, vẫn chỗ ngồi như vậy, trước kia vui vẻ biết bao, giờ đây chỉ còn riêng mình tôi. Tôi thở dài, tự trách mình chỉ vì một phút không kiềm chế được mình, giờ đây đã đánh mất hình tượng của chính mình trong mắt Quỳnh.
Mệt mỏi, buồn chán. Tôi ăn nhanh tô phở rồi tính tiền ra về. Biết đi đâu bây giờ? Tôi đang mất phương hướng.
Một chút iu tư quấn sâu vào bụi đường. Hằn sâu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng bị tai nạn nằm liệt giường, thương vợ còn trẻ nên tìm mọi cách đuổi đi ai ngờ

Mập Ú …Quyết Tâm….Giảm Cân… Trả Thù…

Đã nhớ một cuộc đời

Con dâu ở cùng mẹ chồng suốt 10 năm bất ngờ có bầu và sự thật không ngờ

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở