Trịnh Vũ nóng máu nhất quyết không buông.
- Ư ư!! Đồ tồi, buông tôi ra… đau… – Hương bật khóc, nàng căm thù anh. Căm! Thù! Nàng đau lắm. Sao còn dám lôi nàng đi thế này??
Nghe tiếng Hương khóc, tự nhiên anh mềm lòng. Trịnh Vũ thở dài, anh quay lại đưa tay lau nước mắt cho Hương nhưng bị nàng gạt ra.
Hình như anh cũng nhận ra mình có phần hơi quá đáng, anh cúi xuống bế nàng lên!
- Ơ! Ơ! Buông… buông ra!! – Hương vùng vẫy.
Trịnh Vũ bế nàng ra xe. Anh nhức đầu lắm rồi. Anh lo lắng cho nàng lắm. Cái đồ ngốc nghếch, đau đến mức này mà vẫn im lặng, anh mà không biết thì còn ra sao nữa đây? Quả thật anh không biết đứa nào làm cái trò hèn này. Anh mà biết thì anh bằm nó ra. Bế nàng, nàng vũng vẫy anh mới cảm thấy được nàng đã kiệt sức thế nào.
…
Hương nằm co ro 1 mình trên giường. Lần đầu tiên trong đời nàng thảm như thế, nhưng biết làm sao?
- Ngồi dậy ăn cháo đi con!! – Tiếng bà Trịnh vang lên.
- Thôi đi mẹ, con nhỏ đó ngủ rồi!
- Thôi là thôi thế nào thằng này! – Bà trịnh đập vào lưng con.
- Mẹ!! – Anh nhăn nhó. – Thôi, thôi!! Mẹ ôm nó qua phòng của mẹ đi!! Con mệt lắm rồi!
- Ơ hay! Mày nói hay nhỉ! Nó qua thì bố mày về nằm đâu?? – Bà Trịnh viện lí dó.
- Thế mẹ không sợ con làm gì nó hả? – Anh hung hăng đe doạ.
- Ơ hay!! Thế thì mẹ đi ra nhá! – Thật không ngờ bà Trịnh Lại phản ứng kiểu đó.
- Ơ!! – Anh há mồm, hừ, không ngờ bà dám thách thức con bà!! Đã thế thì…
Anh bỏ cái máy tính, lững thững đi lại giường. Nhìn còn tiểu yêu bây giờ thiệt là dễ thương quá. Mi hơi khép, da trắng, mũi cao, miệng xinh xắn. Nhìn vào nó chắc chả ai bảo nó dữ cả!!?!
- Haiz!! – Trịnh Vũ thở dài. Anh toàn thích những cô nàng “ngon cơm”, “điện nước đầy đủ”, chưa bao giờ anh nghĩ đến cái ngày này. Hương rất xinh rất đẹp nhưng không hợp “gu” của anh. Quả thật lúc đầu anh cho là thế. Nhưng càng gần nó, càng bị nó quậy phá đến nỗi tức điên lên anh lại càng không dứt ra được. – Có cái gì nhỉ? – Anh thắc mắc cúi xuống nhìn Hương kĩ hơn.
Nó cũng đẹp đấy chứ! Anh thầm nghĩ. Bất giác, anh đưa tay chạm nhẹ vào má nàng. Ưm! Rất mịn. Tay anh lại chạm vào môi nàng, hình như Hương nhột nên dụi dụi đầu vào gối, miệng khẽ lầm bầm.
- Phì! – Anh bật cười, mới nãy hung hăng lắm cơ mà? Anh phải ần xuống giường với chịu nằm, thế mà bây giờ đã chiếm tiện nghi luôn rồi.
Anh tự hỏi có phải mình có vấn đề rồi không nhỉ? Không! Không thể nào!! Cưới con nhỏ này về thì còn gì là đời trai nữa??
Anh lắc đầu đứng dậy. Không! Không được nghĩ đến nó nữa Vũ ơi! Mày điên thật rồi!
Anh lẩm nhẩm mấy câu để bài xích cái cảm xúc “mắc toi” của mình. Anh bỏ xuống nhà. Còn ở đây không khéo lại làm chuyện dại dột cũng nên!!
…
Chap 37: Tin động trời.
Anh lững thững bước xuống cầu thang. Anh nghĩ vẩn vơ, chuyện chơi, chuyện học, chuyện linh tinh. Anh còn trẻ, còn cả tương lai.
Anh nghĩ đến Hương,
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹789›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
anh nghĩ đến tương lai của cuộc sống gia đình, một điều mà anh chưa từng nghĩ đến trước đó. Anh tự hỏi mình có còn là mình không? Gần đây anh hết hẳn hứng thú với phụ nữ, anh đã “giao mình cho cửa phật”, chỉ còn Hương làm anh vướng bận tâm trí. Anh không muốn ôm đồm bao trách nhiệm về mình.
Anh sẽ không cưới, dù anh có thích nàng thật thì anh cũng sẽ không cưới. Con người Trịnh Vũ luôn luôn lí trí là vậy đấy, lạnh lùng!
Anh xuống phòng khách đã gặp bà Trịnh ngồi đọc báo.
- Con bé ăn chưa? – Bà gỡ cặp kính, hỏi.
- Chưa mẹ.
- Mẹ hỏi, có phải con thích con bé đó không? – Đột nhiên bà Trịnh hỏi.
- Tất nhiên là không. Hừ! con mẹ là ai chứ, dù con có thích con cũng không muốn lấy nó.
- Thằng này giỏi nhỉ, mày cứ mạnh miệng rồi hối hận.
- Con chưa bao giờ hối hận. bây giờ cũng không, sau này cũng không. – Anh lì lợm nói.
- Ha ha!! Anh định lừa tôi hả? Ha ha! Rõ mười mươi là khoái nó tỉ tì ti, lại còn chối sao?
- Con không có. – Anh lầm bầm.
- Hừ! Theo tôi thì anh không dám. Anh sợ…
- Con đâu có! – Anh cau mày chối. Bởi chính anh cũng không nhận ra…
- Thôi! Tôi không nói nữa. Hai bên bàn bạc rồi. Con bé vào đại học thì sẽ cưới ngay.
- Mẹ nói sao?? – Anh trợn mắt đứng dậy. – Đây là chuyện của con… sao ba mẹ…
- Mẹ đã dạy con rồi. Sống trong cái xã hội này, con có quyền lực nhưng chuyện này thì phải tuân theo ba mẹ. – Giọng bà Trịnh lạnh tanh như thể ấn định cho cái kết của câu chuyện.
- Mẹ, con sẽ không để ba mẹ toại nguyện đâu. – Anh thách thức.
Nói rồi anh bỏ thẳng vào nhà trong. Anh không muốn bàn bạc đến vấn đề này nữa, anh ghét phải nghe người khác lải nhải chuyện cưới xin và hình như anh cũng không muốn biết bà Trịnh nói rõ điều anh sợ. Anh không biết, cũng không muốn quan tâm. Anh không muốn thay đổi, anh muốn sống tự do tự tại như trước đây, anh ghét phải có trách nhiệm, anh… sợ phải có trách nhiệm.
Anh chán ghét bỏ lên phòng.
Hừ! Con tiểu yêu có đáng ghét đến đâu cũng còn dễ thương gấp trăm lần cái đầu óc cổ hủ của mấy ông mấy bà!!
Anh mở cửa bước vào đã thấy Hương cầm chai dầu xoa xoa bụng.
- Tỉnh chưa? Còn thích gây sự không?
- Hè hè!! Ai biểu anh không nói rõ chi!! – Hương xun xoe cười nịnh. Bụng nàng hổ thẹn, hối hận không để đâu cho hết. Nàng hiểu lầm anh thật rồi.
- Thôi! Cô khoẻ chưa? – Giọng anh đầy chán nản, khác hẳn Trịnh Vũ ngày thường. Người tinh ý như Hương sao có thể không nhận ra??
- Ơ! Trịnh Vũ! – Nàng giật tay áo anh. – Còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi!
- Hừ! Ai thèm giận cô. – Anh chán nản nắm vật ra giường. Trước mặt nàng, anh chả thèm giữ hình tượng quái gì. – Cô tránh xa tôi ra, không thì tôi “làm việc” cô đấy!
Giọng anh nghe chả có tí đùa cợt hay doạ dẫm nào, hình như chỉ đơn giản là anh muốn nàng tránh xa anh 1 chút.
- Lại bắt cưới phải không? – Hương chán nản hỏi.
- Sao cô biết?
- Hừ! Trước sau chả thế, tôi linh cảm sẵn rồi! – Hương bó gối ngồi tựa vào đầu giường.
- Thế giờ tính sao? Tôi không muốn uổng đời bên anh! – Hương lại giở giọng đáng ghét.
- Tưởng tôi yêu cô lắm sao? – Anh bĩu môi.
- Xí! Bí quá thì cưới đại đi! Sau đó li dị. Tôi sẽ làm dâu hư cho ba mẹ anh từ bỏ ý định. – Hương “hiến kế”.
- Ha ha! Cô tưởng mấy ông bà già dễ trúng kế sao?? Họ bàn bạc hết rồi! – Anh thở dài.
- Vậy làm sao đây? – Hương nhăn nhó. – Anh ng