Lại 1 trận chiền nổ ra, các bà lại lôi mình ra làm chủ đề tám. Thôi sợ rồi, mình lẳng lặng làm việc, chứ tám với các bà này thêm không cẩn thận lại dìm hàng mình ngay, nguy hiểm lắm. Đang làm việc, thấy có tin nhắn của Em, mình không nhắn lại, cầm điện thoại xóa tin nhắn luôn, đôi lúc mình thấy hơi phũ phàng. Mình quen em qua 1 đứa bạn, em có nét duyên, tóc ngắn, môi hồng, nhìn khá xinh, vóc dáng đủ để thu hút từ ánh nhìn đâu tiên nhưng dường như đó là tất cả những cảm nhận của mình về Em, Em không phải là tuýp con gái mình thích, dường như lúc ấy mình đến với em chỉ vì sự cô đơn của tâm hồn, mà tình cảm không có gì ràng buộc, sớm hay muộn rồi cũng trôi mình rời xa em, bất ngờ, nhẹ nhàng như 1 cơn gió
- Mình thôi em nhé, anh xin lỗi..không lời giải thích, không chút níu kéo.
Em rất buồn, nhưng làm sao được, em chỉ thu hút mình, chứ không mang lại cảm giác trong tình yêu, mình không muốn lừa dối, làm em thêm hi vọng nữa. Mình ghét sự hi vọng nên cũng không thể mang lại sự hi vọng dối trá cho em Thẫn thờ 1 lúc, điện thoại rung, uể oải cầm lên “em calling “…Nghe hay không, 1 thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu mình, đây là cuộc điện thoại mình không hề mong muốn bước ra ngoài, châm 1 điếu thuốc, ấn nút nghe…
- Anh nghe đây…
- Sao anh không trả lời em?
- Anh bận, có gì không em?
- Cứ phải có gì mới được gọi cho anh à
khẽ thở dài, mình chầm chậm nói với em
- Nên như vậy…
- Lúc nào a cũng làm vậy sao, em cũng chỉ muốn gọi hỏi thăm anh thôi mà..giọng gái dường như nức nở
- Anh xin lỗi
- Vì cái gì?
- Vì tất cả, em đừng như vậy nữa, người con gái như em đâu có thiếu điều gì. Đừng tự dằn vặt, trách móc bản thân nữa.
- Em có gì không xứng với anh?
- Anh mới là người không xứng. lại thở dài, mình thấy sao nặng nề quá, chỉ muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này.
- Anh bận rồi, anh cúp máy đây. Không đợi em trả lời, mình cúp máy, vào phòng làm việc, khẽ xoa mặt 1 cái. Chỉ mong em gặp được người tốt hơn mình
Chap 13:
Quay lại với công việc, mình cắm cúi cố gắng hoàn thành nốt khối lượng sếp giao, mệt thì mệt thật, nhưng không làm xong đến lúc bình bầu ổng mà ghét thì vỡ mồm nhiều lúc chỉ muốn 1 ngày ngủ trốn làm cho thoải mái. Thoáng chút nghĩ về em, lại thấy buồn buồn giá như ngày xưa mình kiềm chế được cảm giác, thì giờ này em và mình đã có thể là 1 đôi bạn tốt của nhau.Ngó đồng hồ cũng đã đến trưa, nhấc điện thoại nhắn cho gái
- Trưa em rảnh không?
- Dạ có, sao hả anh?
- Tính rủ rê em
- Định rủ rê em làm gì vậy?
- Làm cái mà a thích làm với em
Gái chắc tưởng mình nhắn tin linh tinh hay sao ấy, nhắn lại đe dọa
- Hừ, em không nói chuyện linh tinh đâu nhé
- Em hay là anh linh tinh?
- Anh nói chứ không lẽ là em?
- Anh nói nhưng là em nghĩ linh tinh, anh chỉ muốn mời em đi ăn thôi
Gái có vẻ ngượng rồi, một lúc sau mới nhắn lại
- Hihi, cứ làm em hiểu nhầm. Vâng vậy lát nữa anh nhé ! Nhiều lúc mình thấy gái ngây thơ lắm, không biết mình là thỏ hay là cáo với gái đây
- uhm, lúc nào xong bảo anh.
mình ngồi chơi 1 lát thì gái cũng gọi kêu mình đi ăn, mình đi xuống, xách xe ra, gái đã chờ sẵn, khẽ nở 1 nụ cười với gái, mình bảo gái lên xe, vẫn giọng nói và nụ cười quen thuộc gái nhẹ nhàng, vì mặc váy nên gái phải ngồi lêch 1 bên. Ước gì lúc này có bão thổi qua nhỉ, có phải mình được chiêm ngưỡng được hết không
- Bám chắc vào em..
- Ok, đi thôi anh
- Chưa được đâu, ngồi xích vào tí, em ngồi xa quá không an toàn đâu
- Không sao đâu, em vẫn ngồi thế này mà
- Tại em nhé. Nói rồi mình kéo ga hơi mạnh 1 chút, gái hơi ngửa về phía sau, cũng có vẻ sợ sợ, ngó ra phía sau thấy mặt gái hơi biến sắc, máu dồn lên mặt rồi, mình cũng hơi hãi
- Anh đi từ từ thôi, có vẻ gái cũng hơi giận
Mình nhẹ nhàng cầm tay gái, kéo đặt nhẹ vào eo.
- Thế này mới an toàn, anh không muốn em làm sao đâu
Không thấy gái nói gì, chắc còn đang ngượng, đường đến quán ăn cũng không xa, mới đó mà đã đến nơi rồi. Dừng xe, dìu người đẹp vào quán ăn, cũng ối người GATO nhìn 2 đứa mình, thế mới biết giá trị của cái đẹp.Kéo ghế cho gái ngồi, lấy giấy lau lại bàn. Mình biết tính gái, thích những cử chỉ quan tâm nho nhỏ, xong xuôi kêu gái gọi món trước
- Anh ăn gì?
- Anh ăn theo em, em cứ gọi đi.
- Lỡ đâu món em gọi anh không ăn được thì sao
- Anh tin vào gu ăn uống của em
- Hihi, gái lại cười.Đúng là con gái, ai nghe nịnh cũng thích hay sao ấy. Nói vậy, chứ mình rất tin vào gu ăn uống và ăn mặc của gái, vì theo cảm nhận và tiếp xúc, gái là 1 người khá tinh tế. Cho dù gái không giỏi thể hiện điều đó qua lời ăn tiếng nói. Vừa ăn, vừa tám với gái, thỉnh thoảng mình cũng gắp cho gái thức ăn, gái cứ bảo kệ để gái tự nhiên, rõ phét gắp miếng nào thấy hết miếng ấy, con gái đúng là chúa giả vờ.
Nhân đây cũng nói với các bạn, quan tâm con gái không cần phải các bạn phải làm hành động gì to lớn, ướt ái con gái mới thích đâu. Các bạn cứ để ý, quan tâm nhưng cái hằng ngày thực tế, sát sườn là được. Còn cái gì thì chắc các bạn hiểu hơn mình rồi. Nhưng đừng tự biến mình thành osin nhé, phân biệt rõ ranh giới giữa osin và quan tâm chăm sóc. Cơ bản cũng 1 phần các bạn không phân định được thế nào là chiều chuộng, chăm sóc và thế nào là ủy mị, lụy tình đôi lúc chạy theo những yêu cầu vô lí mà cứ nhầm tưởng đấy là chiều chuộng, như vậy chỉ làm hư người yêu mình thôi
Ăn xong, mình với gái gọi cafe ra uống, gái gọi sinh tố, còn mình cốc nâu đá, điếu vina quen thuộc.Bỗng dưng gái cất tiếng
- Anh ngày xưa chắc yêu nhiều rồi nhỉ?
Câu hỏi bất ngờ quá, mình phải suy nghĩ 1 lát
- Anh không đem tình cảm lên bàn cân để cân đo đong đếm trầm ngâm mình nhìn gái. Thật sự câu hỏi này làm mình không thấy thoải mái cho lắm, nhưng đã hỏi thì phải có câu trả lời.Mình không muốn mập mờ với gái.
Cả 2 lại im lặng, mình chủ động lên tiếng trước.
- Em có vẻ không vui?
- Không, em nghĩ linh tinh thôi
- Nghĩ gì, nói anh nghe được không?
- Em thấy anh hơi khó hiểu
- Em có muốn hiểu anh không?
- Dạ cũng có 1 chút. hihi. gái cười, chắc bị mình hỏi nên ngượng rồi, con gái nhà ai mà nhìn yêu thế không biết.
- Khi nào là nhiều thì nói với anh.
- Sao lại phải là nhiều hả anh?
- Hiểu 1 chút thì không nên hiểu, anh thích cái j cũng phải nhiều và đầy..
Nhìn thẳng vào mắt gái mình nói
- Anh mong sẽ hiểu được em thật nhiều, hãy cho anh thời gian và cơ hội nhé.
- Dạ, tiếng gái khẽ vang lên. Du dương bên tai mình, chết rồi thỏ ơi Tám thêm 1 chút rồi mình với gái cũng ra về, suốt dọc đường mình với gái vui lắm, cứ cười suốt thôi. Gái có hỏi mình
- Anh ghét điều gì nhất?
- Giả dối và hi vọng
- Sao lại là hi vọng?
- Hi vọng mà không được thất vọng gấp nhiều lần, anh ghét cảm giác đó
- Vậy điều