- Vâng, cảm ơn, nhưng có lẽ không cần đâu! – Nguyên Khang lên tiếng, ngó nhìn biểu cảm trên gương mặt Yun, “em quả thật rất biết cách làm tổn thương người khác “.
Kỳ Lâm nghe xong câu của ông bác sĩ thì cũng nhẹ nhõm bước đi, chỉ cần nó không sao thì dù có quên cậu đi cũng chẳng hề hấn gì, cố vui nhưng tận sâu trong tim cậu, có một nỗi sầu dâng lên chất ngất, nuốt trọn cả tình yêu và đau đớn.
Cậu đi bộ về nhà để đảm bảo mình không mất tập trung mà xảy ra tai nạn, chỉ làm khổ Yun thôi cậu đã muốn chết đi vì tim đau, thế nên cũng nên nghĩ cho Zan một chút, đừng làm ai rơi vào hoàn cảnh giống cậu nữa. Người người lướt qua, lũ lượt xe cộ cũng lướt qua, ồn ào, phức tạp, cậu rẽ vào một con hẻm vắng, thất thểu bước đi.
“Anh ước gì thứ tình cảm anh dành cho em không phải là tình yêu, để khi chia xa anh không quặn đau như thế này. Nhưng anh hiểu, và anh sẽ dừng lại vì điều đó có thể mang lại hạnh phúc đến cho em. Tất cả những gì anh có thể làm cho em chỉ có vậy, để em đến bên một người có thể đối xử với em tốt hơn anh. Tình yêu mà anh dành cho em trở thành một khoảng trống com tim, mà khoảng trống ấy chỉ dành cho em, riêng em và mỗi em thôi! Chẳng sao lấp đầy!
Anh ghét nhìn thấy em tổn thương, sợ phải nói với em lời tạm biệt, nhưng mà anh đã làm điều đó, nên phải quay mặt đi và gượng cười để lòng không đau em nhỉ? Có nhiều lúc một mình anh tự hỏi nếu như người đó không phải là em – người quan trọng với anh nhất thế gian này thì sẽ tốt hơn phải không? Anh yêu em, yêu em nhiều lắm, nhưng chỉ có thể nói lên điều ấy trong suy nghĩ của mình mà thôi.
Người mang lại cho em hạnh phúc là một ai khác, chẳng phải là anh, vì thế em cứ hãy quên anh đi, quên như chưa từng quen biết. Đẩy em đến với người khác là một quyết định đau lòng nhưng có lẽ là đúng đắn nhất mà anh có thể làm cho em lúc này. Đừng quay lại nhìn anh, mãi mãi đừng làm như vậy em nhé, có thể anh sẽ không giữ được lòng mình nếu em nhìn lại, vì thế, xin em đừng yêu anh! Mong rằng em hạnh phúc Yun nhé! “
Đó là những tâm tư nặng trĩu lòng cậu suốt những ngày qua, suốt con đường về nhà, và có thể là mãi sau này nữa.
Cậu đẩy cổng, đi thẳng vào nhà mà chẳng hề chú ý đến Zan mặc cho cô bé í ới gọi, một mạch thẳng lên phòng, Zan cũng chạy theo, và cậu kịp đóng cửa trước khi cô bé đến. Cậu đi vào phòng tắm, mở vòi nước và đứng đó, để nước rửa trôi những thương đau còn vấn vương. Nhắm mắt lại. Có lẽ cậu cần một giấc ngủ sau cả tuần trắng đêm để lấy lại bình tĩnh, một giấc ngủ khá dài, vì cậu đang rất mệt.
Bảo Kỳ vừa đi về, Khắc Minh thì cũng đi từ rất lâu rồi, còn Nguyên Khang và Hoàng Quân túc trực ở lại. Yun cũng vừa ngủ, tranh thủ không gian yên vắng, Hoàng Quân mở đầu cuộc trò chuyện giữa hai người.
-
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹192021›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
Cậu nghĩ gì về việc Yun không nhớ ra Kỳ Lâm?
- Thế còn cậu? – Nguyên Khang nhìn sang, hỏi ngược lại Hoàng Quân.
- Tôi tin là không phải!
- Tôi cũng giống cậu thôi, việc giả vờ quên một người sẽ làm tim thêm buồn, Quân nhỉ! – cậu nói với Hoàng Quân mà như cố tình để Yun nghe thấy.
- Ừ, thẳng thắn đối diện mới là cách tốt nhất, chạy trốn chỉ mệt mỏi thêm thôi, tất cả chúng ta đều biết như thế, mỗi cô bé ngốc nghếch ấy là không. – bắt nhịp được với ý đồ của Nguyên Khang, cậu cũng trả lời bằng cách y như thế.
Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Yun nắm quay mặt vào trong, lòng cứ nặng thêm nặng thêm, những cơn đau dồn dập rồi nhẹ nhàng không thôi làm tim day dứt, một nỗi nhớ quay quắt khôn nguôi. Một hình dung từ lâu đã ăn sâu tìm thức, cố xoá nhưng vẫn đọng lại, cố quên nhưng mãi nhớ.
Nó cố nhíu mắt lại để giọt nước mắt không tràn ra, nó ép bản thân không được khóc vì anh nữa, nó yêu anh, yêu nhiều hơn những gì trái tim nhỏ nhoi có thể, nhưng tình yêu trưởng thành và phải chết đi trong im lặng. Não nề, ê chề, tại sao nhất thiết phải là em, luôn là em, tại sao người đau khổ lại là em.
Trên chiếc bàn bên cạnh, có bốn bó hoa bi trắng, chúng đều tương tự nhau và giống với bó hoa mà anh đã tặng, một loài hoa đơn giản, không mùi hương nhưng thật đẹp. Bốn bó hoa, bốn con người, một sự trùng hợp đáng yêu và đáng thương. Đáng yêu là vì đó là loài hoa Yun thích và đáng thương ở chỗ đó cũng là loại hoa lần đầu Yun được tặng.
Đau là khi tim đau, tim bật khóc nhưng miệng vẫn cười.
Bên anh chẳng lâu nhưng kỉ niệm quá nhiều, em bị thương anh luôn là người chữa lành, để rồi bây giờ người làm em bị thương lại chính là anh, nên buồn hay nên vui, vì vết thương này chính em sẽ phải tự băng bó, thật khó khi không có anh ở bên. Người làm em tổn thương, người làm em đau khổ nhưng em chẳng thể nào oán thán hay ghét bỏ, vẫn cứ yêu anh nhiều hơn mỗi ngày, vẫn nhớ anh đều đặn mỗi đêm, em phải làm gì để cắt đứt tất cả.
Em tự biết rằng trốn chạy không phải là cách, nhưng em sợ đối diện, sợ nhìn thấy anh bên một người khác, em rất sợ nên nhủ lòng quên đi. Có lẽ giả vờ không nhớ anh là cách ấu trĩ nhất, nhưng dường như nó tốt cho em nhất. Làm anh buồn em chẳng vui. Nhưng nên như thế mà phải không, một ngày nào đó khi tất cả trở thành quá khứ chúng ta sẽ là những người bạn anh nhé…nếu…em có thể…!
Văn phòng tay trợ lý Huỳnh.
Khắc Minh và hắn đang soạn thảo một dự án phát triển kinh tế cho tập đoàn. Khắc Minh liên tục nhìn động tác tay của hắn để chắc chắn hắn không giả vờ làm cùng cậu mà thực hiện công việc của công ti VC kia. Con lap đối diện với con lap của cậu, một cự li gần dễ quan sát.
Khoảng hơn 10’ đầu hắn vẫn làm việc bình thường, nhưng vừa rồi hắn vừa nhập cái pass hôm trước mà cậu nhập, Khắc Minh vờ đánh máy, nhướng đôi mắt lên một cách kín đáo để quan sát. Bàn tay hắn vừa gõ “Dc108hL”, cụm pass cũng đặt theo cách đặt biệt, chữ hoa lẫn thường. Khi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, cậu lại bình thản đanh máy tiếp tục công việc.
Một lúc sau tay trợ lý nhận được điện thoại và đi ra ngoài. Trước khi đi không quên nhắn lại.
- Tôi sẽ ra ngoài khá lâu, cậu làm xong ra ngoài khoá cửa lại hộ tôi, phần việc của tôi đã hoàn thành, nếu muốn cậu có thể xem lại. – nói xong hắn đi ra ngoài.
Khắc Minh nhanh chóng chuyển chỗ ngồi, mở lap hắn lên và vào tệp tin hôm trước, lần này dễ dàng hơn, password được nhập và tệp tin được mở ra tức thời. Là một văn bản Word. Dài 10 trang và hoàn toàn trắng tinh. Ngay lập tức cậu bôi đen 10 trang ấy và thấy được hai điều.
Nó thực sự làm cậu bất ngờ, ở trang thứ 5 là một mật mã khác “Ck 309 – n15 – d4 “được viết dưới size 7, một dòng kí tự mà nếu không để ý thật kĩ sẽ dễ d