Truyện Nước Mắt Của Mưa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Nước Mắt Của Mưa (xem 2003)

Truyện Nước Mắt Của Mưa

đất. Xuống hầm cậu đẩy mạnh cánh cửa, thấy tên đó đang đưa mặt lại định hôn nó thì lập tức lao đến.


“Binh” – Khắc Minh túm cổ áo lên và cho một cú đấm trời giáng vào tên đó. Hắn ngớ người, khoé môi bật máu, luống cuống quỳ xuống xin tha tội.


- Cậu chủ, xin cậu bỏ qua cho em, em không dám nữa. – thấy tên đó tha thiết như con nít mấy tên còn lại chỉ biết bụm miệng cười.


- Ngươi cút khỏi nhà này, NHANH – cậu gằn từng chữ, một câu nói lạnh toát khiến tên kia suýt ngất vì sợ bị giết,





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹678›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




mừng rỡ hắn vội chạy thật nhanh, chắc chắn chẳng điên mà mò đầu trở lại.


- Còn các người cũng biến đi, liệu hồn đấy. – ánh mắt sắc lẹm lướt qua từng người, mô hôi chúng tuông ra như tắm, tất cả đều biết thân mà chạy hết.


Vừa nhìn thấy Khắc Minh nó đã biết mình sẽ được cứu, lòng nhẹ nhõm hẳn đi, vừa lúc đó nó đã lã người đi vì mệt.


Cậu gỡ dây trói ra, lay lay người nó.


- Nè, cô không sao chứ, chúng có làm gì không? – giọng nói mạnh mẽ quen thuộc, chỉ có điều ánh mắt có phần nhẹ nhàng hơn, mà nó quá mệt để có thể nhận ra điều đó.


- Tôi…không sao. – nó cố gắng cất lời, cơ thể chẳng nghe lời nữa rồi, sau giây phút căng thẳng suy nghĩ đó người nó giờ rã rời.


Cậu bồng nó lên và rời khỏi nhà kho, mắt nó nhắm nghiền lại nghỉ ngơi, để nó dựa đầu vào mình, từng bước chân cậu như vững chắc hơn.


Hạ Băng vừa chạy đến, biết mọi chuyện vỡ lỡ, nhỏ lấp liếm


- Cô ta không sao chứ anh?


- Tránh đường. – cậu nói mà mắt không nhìn nhỏ lấy một giây.


- Anh làm sao vậy chứ? – nhỏ bắt đầu khó chịu – Tên Jay, anh đã đuổi hắn đúng chứ?


- Không được sao? – cậu bực dọc, rồi bồng nó đi thẳng về phòng mình, chẳng buồn trả lời thêm. Hạ Băng đứng nhìn theo, nhỏ vẫn còn ngỡ ngàng vì Khắc Minh đã cứu nó, dường như hai người quen biết nhau, và nhỏ lại nghĩ nó cướp anh của nhỏ bằng cách giả vờ hiền hậu như đã làm với Nguyên Khang, hận thù ngày càng chồng chất.


Khắc Minh cẩn trọng đặt nó xuống giường, kéo chăn lên đắp cho nó nằm nghỉ. Cậu ngồi bệt xuống sàn, nhìn nó hồi lâu với suy nghĩ mông lung nào đó.


Hồi sau, nó giẫy giụa liên tục, mồ hôi đẫm trên trán, gương mặt sợ hãi chạm vào không gian, môi mấp máy.


“Tránh ra, tránh xa tôi ra…” – dư âm về chuyện ban nãy vẫn còn ám ảnh tâm trí nó, trong cơn mê man mà nó vẫn còn sợ hãi.


Cậu chồm lên giường, nắm chặt tay nó, đưa tay vuốt mái tóc ướt trên trán, giọng nói quan tâm cất lên.


- Cô không sao rồi, bình tĩnh lại đi.


Trong cơn mê nó nghe được giọng nói lành lạnh quen thuộc dù rằng nó có phần khác biệt, nó thở chậm hơn, không còn giẫy giụa, bàn tay cậu vẫn đang vuốt mái tóc ướt, lòng chợt vui. Đã lâu rồi từ sau khi mẹ mất tích cậu mới cảm nhận được cảm giác lo lắng cho một người thân thuộc là thế nào.


Lát sau nó tỉnh lại, tâm trạng ổn định hơn rất nhiều, nhìn quanh, một gian phòng toàn màu xám, không giống kiểu cách của những anh chàng hung tàn, lạnh lùng với căn phòng đen, Khắc Minh có sự khác biệt. Nó bước tới bệ cửa sổ màu bạc, đứng cạnh cậu, nhìn theo đôi mắt xa xăm ấy, mở lời, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo hoà vào cơn gió…


- Hạ Băng là em gái anh sao?


- Ừ, cùng cha khác mẹ. – có vẻ cậu không vui khi nhắc đến điều này.


- Vì hai người đó mà giờ mẹ tôi sống chết thế nào tôi cũng không biết… – nói đến đây giọng cậu chợt nghẹn, bàn tay nắm chặt dí sát lên ô cửa kính, một nỗi đau từ lâu hằn sâu trong tim chỉ chờ để gào thét và xé tan mọi thứ…


Cả hai cùng im lặng, Yun biết Khắc Minh cần yên tĩnh nên cũng chẳng nói gì thêm, nó chỉ đứng cạnh cậu, cùng nhìn xuống những hàng cây, giá mà nỗi đau là một tập tin điện tử để ta có thể xoá đi bất cứ lúc nào…


Chap 30


Cậu nhớ năm cậu lên 5, ông Lý Phong dẫn về nhà một người phụ nữ kiêu sa và một bé gái rất tinh ranh.


Mẹ cậu phần vì yêu phần vì sợ ông ta mà im lặng nhịn nhục cho bà ta ở chung nhà, chịu đựng tất cả những lời bịa đặt, phỉ bán của bà ta đối với mình.


Cậu chẳng thể nhớ nổi mẹ cậu đã bị ông ta đánh đập không thương tiếc vì những lời ton hót của người đàn bà kia bao nhiêu lần, cậu cũng cố ngăn cản nhưng vô ích.


Những giọt nước mắt mẹ thấm đẫm vai áo cậu, những vết bầm, những vệt máu hằn lên làn da mịn màng của mẹ, tất cả là nỗi ám ảnh suốt những ngày ấu thơ.


Nhưng lý do mà mẹ cậu bị đánh đập không chỉ vì người đàn bà đó mà còn vì cậu.


Từ nhỏ Khắc Minh đã thể hiện mình là một cậu nhóc thông minh, khả năng xử lý nhạy bén các tình huống, và tài bắn súng điệu nghệ dù chưa qua trường lớp đào tạo.


Vì có lần cậu theo ông đi tập bắn, cậu đã lén ông bắn thử, ba viên đạn thì hai viên trúng ngay hồng tâm, viên thứ ba hơi chếch ra ngoài.


Từ đó ông ta nuôi ý định sẽ đào tạo cậu thành sát thủ, mẹ cậu không đồng ý, hai người cứ gây gổ nhau mãi.


Cho đến ngày cậu ra giao kèo với ông cậu sẽ trở thành sát thủ để đổi lấy sự yên bình cho mẹ. Hai năm sau khi đi tập huấn trở về thì cậu hay tin mẹ mất tích.


Cũng không hẳn là mất tích, vì mẹ cậu đã được ông đưa đến một nơi nào đó, chỉ vì muốn khống chế tư tưởng của cậu ông ta đã cách ly hai người.


Để bà được an toàn cậu đã phải sống như một cỗ máy suốt thời gian qua, giết người không thương tiếc, nếu chẳng may cậu yếu lòng tính mạng bà sẽ gặp nguy hiểm.


Yêu mẹ, cậu đã đánh đổi thứ gọi là con tim, đã gieo rắc đau thương, tang tóc cho rất nhiều người, và nhận lấy một cuộc sống đen tối, cô độc cho chính mình, mà cậu đâu biết rằng hiện giờ mẹ cậu còn chẳng nhận thức được bà là ai…!!!!


Cố thoát khỏi dòng kí ức đau buồn, cậu quay mặt lại dựa vào tấm kính, thở dài.


- Cô không sao rồi chứ – cậu cất lời, vẫn cái giọng lành lạnh quen thuộc.


- Ừ, cảm ơn anh. – môi nó không chuyển động nhưng ánh mắt lại đang cười.


- Ta đi thôi, tôi đưa cô về. – cậu cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ở đây thật sự rất ngột ngạt.


Rồi hai người rời khỏi đó trên chiếc ô tô của Khắc Minh, chiếc xe lướt đi trên con đường rợp bóng cây.


Cũng gần hai giờ trôi qua mà chưa thấy nó đến, Nguyên Khang sốt ruột cứ đi tới đi lui ngóng ra cửa, cậu đứng lên rồi lại ngồi xuống, gọi nó cũng vài lần mà không bắt máy, cậu vừa định chạy đi tìm nó thì nhận được cuộc gọi.


“Em xin lỗi nhé, em bận chút việc, tí nữa em đến”


“Em cứ làm việc của mình đi, khi nào rãnh hẳn đến” – cậu thở phào vì nó không gặp chuyện gì.


Nó nhờ Khắc Minh đưa về nhà để tắm rửa rồi mới vào viện, cái nhà kho ấy dơ quá, mà cũng chỉ dám kêu cậu dừng ngoài ngõ, nó không muốn một ai biết thêm về thân thế của mình.


May mà chỉ có mấy chị giúp việc chứ không có Ba Lâm ở nhà, không thì nó sẽ bị tra khảo mất thôi. Anh Bảo Kỳ thì đến

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cả thế giới này ghét bỏ em, bỏ rơi em thì anh vẫn yêu thương em!

2 ngày sau khi nói dối đi công tác về, vợ tôi đứng trước cửa nhà với đôi mắt sưng húp…

Gửi chút bình yên đến bạn đêm nay

Sau đêm tân hôn, mẹ chồng đã hùng hổ dắt con dâu trả về ‘nơi sản xuất’

Brown Eyes….Love