- Cũng trẻ ba. Một thằng 43, một thằng 38. Trẻ quá nên mình cũng mệt.
- Ừ. Thấy thái độ ra sao?
- Cậu cũng lo rồi nên chắc ổn. Cũng chỉ báo ba cái lỗi vặt thôi. Ba đừng lo. À mà sáng nay con còn mang 2 lạng sâm lên cho cậu làm quà nữa. Lấy ở đâu thì tốt hả ba?
- Mày lên chú L lấy. Bạn cũ của ba đó.
- Dạ. Vậy để giờ con lên đó lấy luôn.
- Mày tính không ăn sáng ah?
- Dạ thôi ba. Làm xong cho nhanh cho rồi. Để sát giờ quá mệt lắm.
- Ừ. Vậy đi đi. Mai cuối tuần về phụ tao mấy cái cây…
- Ẹc. Dạ, để mai con phụ.
Bước vào phòng nó bắt đầu thay quần áo. Sáng nay cũng chẳng làm gì nên nó đi xe máy cho tiện. lấy cái quần jean bạc màu, áo pull thêm cái áo da nữa. Vậy là xong. Ra thay đôi giày. Nó dắt chiếc moto ra ngoài. Cái xe gắn bó với nó từ những ngày bé khi còn được cụ bế cho ngồi trên bình xăng mà đưa đến trường. Tới giờ cũng đã được 20 năm rồi. Sắp biến thành đồ cổ đến nơi.Khi dắt chiếc xe ra nó chợt nhìn thấy ánh mắt ông cụ. Như đang sáng lên một cái gì đó. Nó quay ra mỉm cười với ông. Chợt thấy tự hào vì người cha của mình.
Từng tiếng nổ thình thịch vang lên. Nó như cảm giác lại cái ngày xưa khi nhận được chiếc xe từ tay ông. Đội mũ vào, nó lướt đi. Tiếng xe cứ chậm rãi rời xa ngôi nhà. Nó cười: 20 năm vẫn chạy tốt đấy chứ ông bạn già…Lướt qua từng con phố. Nó tới nhà chú L, bạn cũ của ba ngày xưa. Cất tiếng gọi, một ông già bước ra:
- Tao cứ tưởng là ai. Dạo này sao ko đưa ba lên chú? Chán đấu chim với tao rồi ah? Hay ba mày sợ thua đấy?
- Dạ. Dạo này ba hay đau chân nên đi đứng hơi khó. Mấy bữa nay thấy cũng đỡ có gì để mai mốt con đưa ba lên chú.
- Uhm. Chân cẳng ổng ngày xưa đã vậy rồi. Còn mày hôm nay lên có chuyện gì?
- Dạ. Cháu lên nhờ chú lấy giùm 2 lạng sâm. Cơ quan mới có khách nên cậu nhờ cháu kiếm dùm.
- Vô nhà uống miếng nước chờ chú lấy cho.
Nó dắt xe vào. Căn nhà cũng từa tựa như kiểu nhà phố. Không rông như nhà nó nhưng lại toàn đồ gỗ. Ngay bộ bàn ghế là một cái lồng chạm khắc tinh sảo mà nó biết không nên hỏi giá thì hơn. Ông này thì không uống trà nên nhà chỉ uống nước trắng thôi. Uống tạm hớp nước nó đã thấy ông cầm lên hai gói. Ông nói:
- Cái gói to này là 2 lạng mày nhờ đấy. Hàng loại hai thôi chứ ko phải loại một. Chẳng ai biết đâu mà lần. Còn gói này là loại một mang về ngâm cho ba dùng. Mày lâu lâu đi tiếp khách về cũng nên uống 1 chút. Chứ nếu không thì không có gan nào chịu nổi đâu. Nhớ là trẻ thì uống một chút thôi. Uống nhiều quá lại hại thân…
- Dạ. Bao nhiêu để cháu gửi???
- 2 lạng loại hai thì 15 còn mày muốn hô với cơ quan thì 20 cũng được. Đến tao buôn mà nhìn sơ qua còn lầm huống hồ là người khác. Cứ yên tâm.
- Dạ. Ủa chứ vậy còn gói kia chú?
- Gói đó cầm về cho ba. Nói là chú gửi. Cấm không được mang tiền lên nhà tao. Nói ba mày mang tiền lên thì hôm sau đừng có hòng mang chim lên đây đấu nữa.
- Dạ con cám ơn chú. Chỗ này 16 chú cầm luôn đi. Chú cho thì con lấy nhưng còn 2 lạng kia lấy vốn vậy kì quá. Đâu phải con mua đâu.
- Ừ vậy được rồi. Tao với ba mày chơi với nhau mấy chục năm nay thì đáng gì ba cái củ sâm…
- Dạ chú con về luôn. Sáng nay công việc nhiều. Bữa sau con đưa ba lên.
- Ừ. Nhớ cho chú hỏi thăm ba dạo này đỡ chưa…
Quay ra ngoài với những suy nghĩ miên man trong đầu. Chà bạn bè chơi với cụ tốt thật. Tính ông cụ cũng chơi đẹp với bạn bè nên mọi người nể. Nó cũng nhờ cái danh đó mà mới leo được đi làm tới bây giờ. Thầm cảm ơn ông cụ rồi nó tăng ga. Vụt đến cơ quan đưa cho cậu. Dặn dò một số thứ xong nó lấy 20 tiền mua. Nó nghĩ: hehe đời là vậy. Có mà không lấy cũng uổng . Cậu nó nói sáng nay hai thằng thanh tra cảm giác tốt lắm. Còn khen là tối qua đi vui. Cho nó thêm 3tr. Ra khỏi cơ quan gặp chú D. Đang ngồi cafe bên kia đường. Bước đến chào hỏi vài câu xong nó dúi vào tay chú 1tr. Nói mệt chú tối qua đi khuya quá. Cậu con đưa, chú về mua cho thằng nhóc cái xe hôm bữa nhé. Chú không cầm thì mang lên nói với cậu chứ con không biết. hì hì. Tính nó là vậy. Chú D hiền trong cả cách ăn nói lẫn tính tình. Có lẽ dân lái xe lâu năm thường trầm tính như vậy. Nó quí chú cũng ở điểm đó. Nói xong lại tỉnh bơ:
- Chú cho con xin điếu thuốc nhá. Sáng h chưa hút điếu nào mà ông cụ lại bắt quả tang quăng mất gói thuốc rồi. Hè hè…
- Mày cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ cho tao nhờ hả thằng kia. Bao h mới lớn…
- Xời ơi. Mai đưa thiệp lại bảo sao cưới sớm…
- Mày thử đưa xem nào…
- Hehe. Thôi cháu đi đã…
Tính nó được lòng mọi người trong cơ quan nên cơ hội lên phó phòng của nó cũng nay mai. Chú D lại là người hay chở Giám Đốc đi nên nó cũng phải thân thiết hơn bình thường. Có cơ hội vậy không bỏ qua cũng phí. Nó nghĩ thầm.
Dừng chân trước quán cafe quen thuộc. Đen cafe. Nó để xe đó cho giữ xe rồi bước vào. Chẳng cần thẻ vì cái quán này cũng đã quen mặt . Bàn của nó vẫn còn nguyên với tấm bảng “Reserved” . Nó ngồi xuống. Phục vụ lặng lẽ mang những gì mà nó hay yêu cầu rồi rời đi. Từng giọt cafe rơi trên nền sữa trắng đều đều nhẹ nhàng. Bỗng âm báo của chiếc E71 lại vang lên. Mở điện thoại ra nhìn. Nền chỉ hiện lên hai chữ: “First date”
6 năm rồi kể từ ngày đó. Cái ngày gặp mà nó không bao h quên như đã in sâu vào tiềm thức. Đêm qua, nó đã mơ thấy cái ngày này 6 năm về trước:
- Ôi đệch ! Không lẽ lại là định mệnh…
Chap 3: Cô bé Xấu Trai…
- Nhìn cái gì mà nhìn ! hai con mắt muốn lọt ra ngoài rồi kìa…
- Lạ nhỉ? Tui có nhìn cô đâu?
- Thế ông nhìn cái gì ý?
- Hề hề. It’s not your business.
- Thôi mà. Tôi kém tiếng anh được chưa. Nói đi mà…
- Tiếng anh kém thế tiếng “em” có kém ko?
- Giờ có nói không?
- Rồi rồi. Tui nhìn cái mụn trên mặt cô ý.
- Cái gì??????
Thế là một người lôi từ trong giỏ xách ra cái gương rồi nhìn nhìn ngắm ngắm. Người còn lại thì cứ tủm tỉm cười. Một lúc sau.
- Này ! Tui nhìn rõ rồi nhé. Ko hề có cái mụn nào. Lừa tui thế ah?
- Hehe. Ai bảo cô dễ dụ quá thế làm chi. Đâu phải do tui.
- Vậy rốt cuộc là ông nhìn gì? Nói nhanh coi nào?
- Tui nhìn cô đấy. Được chưa cô nương?
- Tui cũng 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng. Đâu có gì khác thường đâu mà ông lại nhìn.
- Ế. Nhưng cô có 1 cái lông mày ah. Hehehe.
- Tào lao mía lao. Ghét cái mặt…
- Hehe…
Câu chuyện cứ thế. Hai đứa cứ tranh cái ỏm tỏi nhặng cả lên. Hóa ra ngày đầu tiên gặp mặt lại chuyển thành cuộc tranh cãi. Cuộc tranh cãi chỉ dừng lại khi nước được mang lên. Nó, luôn là một đen đá không đường. Còn cô gái kia, một bánh kem chanh dây. Nó hỏi:
- Ăn ké được hông?
- Muỗng ai người đó xài ah nghen. Tui là tui ko có muốn bị sâu răng như ông đâu đấy.
- Ẹc. Tui bị hồi nào. Đừng có lấy cô ra áp dụng vào người khác nhá.
- Mệt quá. H muốn ăn không? hay để tui ăn 1 mình.
- Ăn chứ hè hè. Có người cho ăn ko ăn uổng sao?
Lấy chiếc muỗng café xắn 1 góc. Nó đưa lên miệng. Mặt nhăn lại híp cả hai con mắt vốn đã một mí củ