***
Vừa bước chân ra khỏi xe với tâm trạng khá mệt mỏi đã gặp ngay…Popi. Thế quái nào mà Popi biết được nhể? Đúng là lời như đồn
- Đây nè!
- Biết rồi…
- Gớm…cái mặt sao bí xị ra thế…
- Này…
- Hey za…đang mệt nè! Lúc khác nói đi…
- Ôm cái coi…
- …
Nói là làm! Ôm thật mới đau chứ, đã thế là giữa bến xe (hôm đó bác nào thấy một đôi tầm 9h ôm nhau ở bến xe Yên Nghĩa thì là em đó ). Popi ôm chầm lấy mình, dúc dúc vô vai mình. Ngố lắm cô bé ạ! Sao lại đi yêu một thằng như anh chứ??
- Em…Em yêu anh…
WTF??? Cái lề gì thốn?? Hết cmn chỗ tỏ tình rồi à?
- Này…uống nhầm thuốc à. – Thế đếu nào lúc đó mình sến ếu chịu được.
- …
- Ở đây đông người lắm đấy?
- Kệ! Muốn thế…có đồng ý không?
- H…
- …em cho anh thời gian đấy…
Em vội vàng lấy tay che miệng mình rồi…vội vàng ngoảnh đi biến mất, cơ mà sao che được cái mặt đỏ như gấc hả cô bé?
Lại tất tả chạy theo Popi lên xe bus về mái trường mến yêu. Ngồi gần Popi lúc này mà mình nghĩ lung lắm. Có lẽ…vì một cái gì đó…một động lực gì đó mà Popi mới làm thế. Mình biết sau chuyện này là sự đấu tranh tư tưởng khá mãnh liệt của Popi, đủ biết Popi mạnh mẽ tới nhường nào. Nhưng thật sự, mình chỉ coi Popi là bạn…một cô bạn bé bỏng.
Popi cũng chả dám nhìn mặt mình, chắc ngại lắm rồi đấy. Chợt nhớ tới một câu nói của một thánh nào đó “chỉ có tình bạn thành tình yêu chứ không bao giờ có tình yêu chở thành tình bạn…”
Về trường, Tìm phòng trọ mới, mua đồ đạc mới cho cuộc sống mới, mất gần nửa ngày thì mọi thứ mới là tạm ổn, cũng may là có Popi nên mọi thứ dễ dàng hơn nhiều, đúng là có bàn tay phụ nữ có khác.
- Sao lại để bếp ở đó? Phải để đây nè?
- Trời ơi! Ai lại để giá để dép ở đầu dường thế kia?
Rồi thì lau nhà, giặt quần áo, nấu cơm,…Popi làm hết tất cả như cô vợ bé bỏng của mình vậy.
- Cái đồ ăn vụng kia? Cơ mà ngon không H…
- Dở ẹc… – Nói vậy chứ em nó nấu cơm ngon lắm ợ.
- Hả? Nói lại coi? Hừm…tí khỏi ăn nha?
- Xí…ta thèm đấy…á…á…
…bala…bala…
Cứ thế hai đứa mình vui vẻ đùa nghịch, quên đi mọi mệt nhọc của cuộc sống. Popi vui lắm, cô ấy cứ nhìn mình cười hoài, mình cũng vui…nhưng chợt nhận ra rằng mình đang làm khổ Popi, mình sợ trái tim Popi cũng sẽ bị tổn thương khi gần mình. Có lẽ mình cần phải giữ khoảng cách với Popi, mong rằng mọi thứ Popi dành cho mình chưa quá sâu đậm, mong ai đó tốt hơn mình sẽ khiến Popi yêu.
Popi về, mình mở cái máy cây cùi mía của mình lên, cắm dcom, bật một bài hát quen thuộc…
”Anh mơ gặp em, anh mơ được ôm, anh mơ được gần bên em
Anh mơ được nghe tiếng nói ấm áp mỗi sáng quan tâm từ nơi em
Nhẹ nhàng bàn tay em trong tay anh bên nhau ôi
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹456›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
đẹp biết mấy
Giấc mơ ôi sao dịu dàng, giấc mơ anh vẫn thường mang…”
Bất chợt mọi thứ lại ùa về, tê tái, lại là em…vội vàng lên facebook chém gió mong quên đi…nỗi nhớ…nhưng lại là lần tìm face của EX, xem face của EX- Mọi thứ mình không thể điều khiển được, ngay cả bản thân mình nữa…Nhưng Em đã không có trong list friend nữa, tìm cũng không thấy bởi lẽ EX đã chặn face mình. Giờ thì mình biết rằng mình đã mất EX thật rồi, từ lúc chia tay EX, trong lòng mình…vẫn còn cái gì đó, nó như sự mong đợi, hi vọng một cái gì đó…hi vọng mình với EX quay lại và như chưa có gì. Mình chưa thể quen được với cuộc sống này khi không có EX, EX đã là một phần của mình, mất EX mình rất hụt hẫng. Mình vẫn yêu EX như ngày nào, nguyên vẹn.
- “Anh ơi! Hãy hứa là anh yêu em mãi mãi nha…”
- “Chàng hoàng tử của em ơi…em nhớ anh…”
…
…
Hình ảnh em cứ thế lần lượt chạy trong đầu mình, bao kỷ niệm bên nhau, bao ân ái, bao mặn nồng…Em biết không…anh muốn chạy đến bên em…ngay bây giờ…anh muốn…nụ hôn đó…hơi ấm đó…em đâu rồi…bất chợt thấy ngẹn ngào nơi cổ họng, thấy khóe mắt cay…cay sè…mình lôi bức ảnh hai đứa chụp chung hồi mới yêu…nhìn em…mình nhớ nhiều lắm… (nói thật khi viết đến đây…mình đã không thể kìm nổi cảm xúc, cô ấy với mình…mình không thể, cô ấy là tất cả)
- Ê! Sao cứ thừ người ra thế?
Mải nhớ, mải mong mà Popi đứng ngay sau mình lúc nào không biết, vội vàng quay đi, vì mình không muốn Popi nhìn thấy khóe mắt cay cay của mình.
- Quá khứ rồi ngốc ạ…
- …
- Đừng cố nữa, hãy quên mà tiếp tục cuộc sống này đi. Bên H còn rất nhiều người thân…H biết không?
- …
- Anh ngốc lắm anh biết không…
Giọng Popi ngẹn đi, mình biết, yêu một người là như thế. Popi yêu mình, nhưng thật sự mình chỉ coi Popi như bạn, nào có thể đi xa hơn được chứ? Cũng muốn mở lòng, muốn ai đó thay thế EX trong trái tim nhưng không thể, trái tim không cho phép và mình cũng không muốn Popi khổ vì mình.
- H không sao đâu…
- Như thế còn không sao à? Hả? Sao cứ tự dối mình thế?
- H…
- H có biết là EX đã…đã hết yêu H rồi không? Còn cứ ngồi đó mà ôm bóng hình EX làm gì? Sao mà yếu đuối thế hả thằng ngốc kia?
Trọng giọng nói của Popi là nước mắt, những giọt nước mắt cho người mình yêu. Bỗng dưng thấy thương cô ấy quá, thấy mình thật có lỗi khi làm cho người thân mình phải đau khổ. Muốn làm một cái gì đó cho Popi…mình ôm chầm lấy cô ấy.
- H không sao đâu ngốc à…
- Còn nói không sao nữa…cứ làm người ta phải lo là sao…hức hức…
Vừa nói Popi vừa đấm thùm thụp vào ngực mình tỏ vẻ giận hờn, cái gì đây…một cảm giác gì đó…cái cảm giác chỉ gần EX mình mới có…lạ lắm, phải chăng? Không, không thể nào, mình không thể thế được, mình làm khổ Popi mất. Vội vàng đẩy Popi ra như mình vừa làm điều gì đó có lỗi với một ai đó…xa vời.
- H…hu…hu…
Popi vội vàng ngoảnh mặt chạy khỏi phòng mình. Nhưng mình đã không đuổi theo Popi…mình cứ đứng đó…đôi mắt vô hồn.
Popi đi…mình chợt khụy xuống…châm thuốc…phả vào không trung…trong căn phòng và nhìn. Rồi mình thiếp đi…trong cơn mê…lại là em.
Ngủ tới tầm 6, 7h gì đó mình mới tỉnh. Bên cạnh là một bọc cơm mua sẵn kèm theo mảnh giấy : “lần sau ngủ nhớ khóa cửa vào đó, không người ta bê cả người đi cũng không biết gì…đúng là ngố thật mà”. Nhìn bọc cơm mà mình phì cười…thầm cảm ơn Popi.
Hiếu “Pửn” is calling…
- Cờ lờ dờ tờ???
- Hehe xuống mà đếu nói anh em được câu…tối nhậu không mày?
- Vụ gì thế mày?
- Thì chào mừng mày trở lại và quay tay hơn sưa…hơ hơ
- Đệt…ok…chỗ cũ nhé…
- Thế mới là H củ