Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1476)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

Nguyên chạy vội ra xem. . Dùng đèn pin rọi hết mà vẫn không thấy mèo đâu. Thò tay tạt mấy bụi cỏ vươn cao ra, lúc này thật sự là tôi có chút sợ hãi, vì cỏ um tùm, tối thui, sợ có rắn. Nhưng nhìn ánh mắt hi vọng của Nguyên, tôi lại gạt đi mà tìm kiếm tiếp. Một hồi mới thấy rõ một cái hố sâu chừng 1m đến 1m5, miệng hẹp, hố do người ta đào để đóng cọc, bên dưới là nước và rác. Không biết em mèo chạy kiểu gì mà rớt xuống đây hả trời.


Tôi và Nguyên xem xét và chia nhau ra giải cứu bé. Vì hố nằm bên trong rào chắn B40, nên một mình tôi không thể làm được gì vì không có sức vừa đẩy và giữ lưới quá lâu. Nguyên thì phải đứng giữ xe máy nổ cho có thêm đèn sáng. May sao lúc đó có một anh đi bộ đi ngang, nhìn nhìn, hỏi hỏi, Nguyên nhờ luôn. Anh dùng sức đẩy và giữ lưới, tôi dùng tay bạt cỏ ra và rọi đèn pin xuống hố. Nước đen thui. Một cảnh tượng hãi hùng. Bé mèo chỉ còn ló được cái miệng và hai con mắt lên khỏi mặt nước, chân bám vào một cái hộp xốp. Lâu lâu em bị chìm, rồi lại vùng vẫy ngoi lên thở, rồi lại chìm… Không có cách gì có thể với tới bé được. Sâu quá. Anh thanh niên sau khi quan sát, nhìn Nguyên lắc đầu: “Không cứu được đâu, sâu lắm”. Nguyên mặc kệ xe, chạy lại nhìn, dứt khoát: “Em đã nói là được mà!”. Tuy nói vậy, nhưng lúc đó Nguyên cũng gần như bất lực rồi. Và Nguyên gần như…sắp khóc òa lên.:( Tôi cũng thế. Vì cái gì không biết nữa. Nhưng lúc này trái tim tôi đang dội từng hồi thổn thức. Muốn cầm búa đập chát chát vào ngực cho nó dừng lại mà không thể được. Không hiểu tại sao. Tôi đứng lên bảo Nguyên. Chắc chắn!


- Cứu được! Em bảo anh ấy ra giữ xe đi. Anh và em lôi nó lên!
- Dạ!


Nguyên dạ một cách thật lòng. Còn tôi thì vẫn khổ sở với nhịp tim của mình. Một nửa lo cho bé mèo. Một nửa lo cho Nguyên. Sợ bé mèo làm sao, chắc Nguyên cũng không sống nổi. Nhìn bé lóp ngóp, cứ sợ bé sẽ tụt chân và chìm. Lại may, có thằng bé nhà gần đó tò mò chạy ra. Nguyên bắt lấy thêm cơ hội, nhờ em vô nhà tìm cho cái cây nào dài dài. Chẳng hiểu nhà thằng nhóc làm gì mà lại có sẵn luôn cái cây dài chừng 1m5, thon gọn, ở một đầu còn có một cái móc sẵn nữa. Nguyên vén cỏ cho tôi đưa cây xuống, định rằng bé sẽ bấu vào đó và tụi mình kéo lên. Nhưng do bé lạnh, lại quýnh quáng được cứu, nên cứ bấu vô là trượt rồi rớt tủm xuống.


Tôi đành đứng lên vơ bịch ni lông vứt gần đó, cột vô một đầu, rồi thả xuống lại. Lần này bé mèo lông vằn bấu vô bịch ni lông có vẻ dễ hơn. Chắc biết sắp được thoát khỏi cái hố hay sao đó, càng lúc càng kêu to và gấp, làm tôi cũng mém chút là mất bình tĩnh theo. Cứ kéo lên đến 2/3 miệng hố, bé lại loay hoay rồi rớt xuống, khiến tôi và Nguyên 2 lần cảm thấy đau thắt tim, hơi mất bình tĩnh, hơi mếu máo, vì sợ cứ như vậy hoài thì bé sẽ đuối sức và không còn giữ được cái hộp xốp và bị chìm.


Chưa kể, thằng nhóc đứng cầm đèn pin giúp, cứ thấy kéo bé mèo gần lên, em lại chĩa đèn pin sang hướng khác để… vỗ tay nhảy tưng tưng. Mấy lần liên tục như vậy. Nguyên phải nhắc là em cầm nguyên cây đèn pin dùm chị cho đến khi nó lên tới nơi nha, thằng nhóc mới dạ dạ. Lần cuối cùng, tôi đạp và giữ lưới, cậu bé phụ giữ lưới và rọi đèn pin, Nguyên từ từ kéo bé lên vừa nói vọng xuống là bé bình tĩnh, đừng quẫy – mà không biết bé mèo có hiểu được không.


Thành công! Hai mắt bé dính đầy bùn, mở không ra. Người run bần bật, nhỏ thó như một em chuột. Nguyên dùng khăn quấn bé lại, ôm chặt trong lòng. Giờ thì nó đã chịu ngoan ngoãn nằm trong tay Nguyên sau những gì sợ hãi và khủng khiếp vừa qua.


Tôi cảm ơn anh bộ đội và em trai soi đèn pin giúp rồi đèo Nguyên cùng Nô Đen và bé mèo về nhà. Nguyên có bé mèo trong tay, lại quên hết bực tức mà ngoan ngoãn để tôi cầm tay dắt ra xe. Tôi biết nhỏ lúc này chỉ chú ý đến bé mèo mà chẳng nhìn đường đâu, nên dắt đi không nhỏ lao đầu vào đâu hay rơi xuống hố nốt thì khổ. Trời hơi lạnh, lại thêm ngấm mưa, tay tôi run lên, nhưng trong lòng thì vui như đang hát. Về đến chung cư, Nguyên chạy vội lên nhà, vừa mở cửa đã lao vô bật nóng lạnh tắm cho bé mèo. Còn tôi, mặc kệ quần áo ướt lướt thướt vì mưa. Lết vào sopha nằm vật ra đó. Có lẽ ngủ đi một lát. Trong đầu tôi, những dòng suy nghĩ cứ chạy ngang chạy dọc.


Nếu bạn cùng Nguyên chứng kiến cảnh bé hấp tấp bấu víu vào bịch ni lông để được kéo lên và vẻ mặt ngơ ngác khi bị rớt xuống lại giữa chừng, bạn sẽ hiểu rất rõ, các bé cũng cần và khao khát được sống như thế nào. Còn tôi, ngoài những thứ đó, tôi đã kịp nhận ra một sự khác lạ trong trái tim mình. Đó là những nhịp đập dữ dội khi nhìn thấy Nguyên khóc, khi nhìn thấy Nguyên dùng hết thảy yêu thương để cứu lấy những sinh linh bé nhỏ… Những nhịp đập mạnh đến mức tim tôi muốn nổ tung thành ngàn mảnh, muốn đưa tay lau những giọt nước mắt trong veo khi cô gái ấy nghẹn ứ trong bất lực, hay nắm chặt tay cô ấy dưới trời mưa ướt cho ấm áp và bình tâm hơn. Tất nhiên, tôi không dám! Tôi chưa đủ mạnh mẽ và dũng cảm để làm điều ấy.


***


Thức dậy sau một đêm đi lạc trong những giấc mơ không đầu không cuối, tôi cố nghiêng người về phía cửa sổ nhìn ánh nắng để đoán biết giờ giấc. Bên ngoài hình như vẫn mưa. Không có một chút nắng nào tràn vào phòng. Rèm cửa sổ được kéo kín hơn bình thường. Hình như đã có bàn tay nào đó khác tôi thay đổi những thói quen sắp đặt đồ đạc trong phòng.


- Anh dậy rồi à?


Tôi giật mình ngó nghiêng xung quanh. Nguyên ngồi cạnh giường tôi từ bao giờ. Mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.


- Cô đang làm gì trong phòng tôi thế?
- Em… Em… ngồi!


Tôi ngồi bật dậy. Phía sau đầu đau buốt như bị ai đánh. Mắt hoa lên và quay cuồng.


- Anh nằm xuống nghỉ đi, em gọi điện xin phép công ty cho anh nghỉ ốm rồi.
- Ốm á?
- Hôm qua anh bị cảm. Anh không nhớ gì à?
- Nhớ gì là nhớ gì?
- Ờ, không nhớ gì thì thôi. Ở đó. Em đi nấu đồ cho anh ăn rồi uống thuốc.


Cố ngồi dậy đi theo Nguyên. Rồi chợt nhận thấy có điều gì khang khác ngay trên cơ thể mình. Tôi hét lên khi vừa kịp nhận ra.


- Cô đã làm cái quái gì với tôi vậy?
- Làm gì cơ? Anh thì có cái gì để em làm?
- Thế quần áo gì thế này?


Trên người tôi là bộ quần áo sọc dọc như của bệnh nhân tâm thần vậy, dưới chân còn đeo cả tất.


-





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹234›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




Quần áo anh tối qua bị mưa hắt ướt hết nên em đành lấy bộ quần áo bệnh nhân này của em cho anh mặc.
- Trông thấy gớm. Mà cái gì? Cô thay quần áo cho tôi á?
- Không thì ai? Con Nô Đen với con mèo Mướp chắc.
- Cái gì? Trời ơi. Sao cô không gọi tôi dậy tự thay?
- Anh lịm đi như chết ý ai gọi được. Anh sợ cái gì? Em vừa nhắm mắt vừa thay!
- Lại còn nhắm mắt, nhắm mắt nhỡ đụng vào thì sao?
- Chả sao, bèo nhèo thấy gớm, ai để ý!


Nguyên bò ra bàn ăn mà cười. Còn tôi thì đỏ bừng mặt. Cứ nghĩ đến lúc Nguyên thay đồ cho tôi là muốn chạy vào phòng đóng cửa ngay. Lại còn cẩn thận đeo cho tôi đôi tất hình con gấu nữa.


- Thôi em đùa đấy.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”

Bồ Câu Không Đưa Thư Full

Truyện Trại Hoa Vàng Full

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Tư ngày 08/03/2017