Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1453)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

ật mình. Sao em cứ gọi anh giật cục như thế?
- Em xin lỗi. Nhưng anh làm xong cuốn sách sếp giao chưa?
- Chưa! Đi ra ngoài. Chiều khác nộp.


Ly nhăn trán nhìn tôi rồi mở cửa bước ra ngoài. Tôi lục đống bản thảo trên bàn tìm bản thảo mới nhất cần làm rồi căng mắt ra dịch. Khoảng nửa tiếng sau thì điện thoại reo bởi tin nhắn của Ly.


- Tối em đến nhà anh nhé!
- Không! Tối anh đi có việc.


Cố nhắn tin trả lời một cách dứt khoát để tránh việc Ly đến nhà tôi và kéo theo một vài rắc rối không đáng có. Ly là bạn gái cũ của tôi. Nhưng chúng tôi đã chia tay nửa năm nay rồi. Lý do đơn giản là không hợp nhau. Hai bàn tay lệch lạc thì nên buông ra để chúng đi tìm một bàn tay khác vừa vặn, ấm áp hơn. Nói thế nhưng không hiểu sao thời gian gần đây Ly lại quay lại bắt chuyện và làm thân với tôi như những ngày mới yêu. Cô ấy tự tiện mở cửa phòng làm việc của tôi bất cứ lúc nào và pha cà phê cho tôi bất chấp tôi có thích hay không. Tôi vốn dĩ không thích kéo lại một mối quan hệ mà tự mình đã cho nó đi vào ngõ cụt, không kể tới việc tôi và Ly không bao giờ đủ cảm thông để nuôi dưỡng một tình yêu lâu dài.


- Vậy thôi! Để hôm khác anh nhé!


Hôm nào? Không hôm nào hết. Ly cứ đòi đến nhà tôi tôi sẽ ‘‘đi có việc’’ suốt ngày như vừa rồi thôi. Hoa mắt lên vì những bản dịch, tôi lại vứt chúng sang một bên và mò mẫm vào face Nguyên. Hôm nay thứ 7 nên Nguyên nghỉ học và ở nhà cả ngày. Timeline của Nguyên vừa cập nhật status vài phút trước.


“Bé mèo mướp khoảng 6-7 tháng, bé rất tội nghiệp, bị chủ đánh đập thường xuyên. Rồi trong 1 lúc nóng giận chuyện gì đó, chủ đã trút giận lên bé bằng nước sôi, làm bé tuột hết 1/2 bộ lông, rồi còn nhẫn tâm xịt sơn lên chỗ vết thương đó nữa.


Em đã đón bé về, chăm sóc vết thương lành lặn và mọc lông lên rất đẹp. Em cũng vừa mới triệt sản bé xong (bé là con gái). Nay bé đã hoàn toàn khỏe mạnh, ngoan ngoãn, em mong tìm được một người chủ mới cho bé. ”


Không hiểu sao Nguyên ngồi ở nhà mà cứ có mèo lạc suốt vậy. Con mèo này khá lớn và đẹp. Lông sáng và sạch. Đôi mắt hiền như trẻ con. Định xem thêm nữa thì Ly lại nhắn tin giục làm xong cuốn sách. Áp lực công việc khiến đầu tôi lúc nào cũng trong trạng thái sôi sùng sục. Mà hà cớ gì Ly cứ phải thay sếp nhắc nhở tôi làm gì nếu không phải cô ấy kiếm cớ nói chuyện với tôi. Xem lại face Nguyên một lần nữa để tập trung vào công việc thì thấy có người bạn vừa post lên timeline Nguyên một tin ngắn.


“Sáng nay con tôi nói ở ngoài đường có 1 bé chó bị trụi lông, 2 mắt đỏ, chắc là chủ đem ra đó bỏ… Tôi có nói con tôi bắt bé chó đó về để tôi đưa đi bác sỹ, nó chạy đi bắt nhưng không được, nó bảo tôi chạy ra coi, tôi cũng không bắt được, lại gần là bé đó há miệng gừ… Hiện tại bé đang nằm trước nhà ở đường Trần Hưng Đạo (khoảng giữa đường), khu vực này đang làm đường cống. Nghe người gần đó nói bé chắc bị ai bỏ, mấy ngày nay thấy đi lang thang ở đó. Tôi có đi tìm bác sỹ thú y ở gần chỗ bé, nhưng cô ấy đã khóa cửa đi vắng.


Tôi gửi kèm hình của bé đó tôi chụp bằng điện thoại.
Tôi tên Khánh, số đt 0989 ******. ”


Nhìn qua ảnh thấy bé chó này thảm quá. Mắt đỏ lừ và nhiều dỉ mắt, chân và bụng đều trụi lông. Cả người xơ xác như vừa trải qua một trận thảm sát. Không biết Nguyên sẽ làm thế nào với trường hợp này nữa. Tắt trình duyệt rồi quay về với công việc. Ngoài trời vẫn hơi mưa. Tiếng mưa xen lẫn tiếng xe cộ, tiếng máy in trong phòng, lẫn lộn trong tôi những suy nghĩ không đầu không cuối.


Chiều tan làm tôi cố gắng về sớm theo lời dặn của Nguyên. Những đoạn đường tắc chật cứng dễ khiến người ta cảm giác bực bội sau một ngày làm việc. Mong là Nguyên đã nấu cơm xong và chỉ đợi tôi về là ăn.


Đập vào mắt tôi khi vừa mở cửa ra là hình ảnh con Nô Đen và một con mèo lạ đang ra sức gặm đôi giầy tôi thích nhất dùng mỗi khi công ty có tiệc. Mỗi con một chiếc. Nô Đen thì cắn còn con mèo lạ thì vừa xé vừa cào. Trong khi mặt tôi thộn ra vì không hiểu chuyện gì thì thấy Nguyên đang đeo găng tay đuổi theo một con chó khác quanh nhà. Tôi mệt đến mức không thể thốt nổi thành lời. Nhìn một lúc tôi nhận ra con mèo lạ chính là con mèo mướp mà Nguyên đăng tin tìm chủ sáng nay, con chó Nguyên đang đuổi là con chó đi lạc ở đường Trần Hưng Đạo.


Tháo giầy đặt lên giá cao nhất rồi lết vào nhà. Nô Đen nhìn thấy tôi về biết sợ lẩn ngay ra ban công. Con mèo vẫn tiếp tục công việc cần mẫn của nó, thậm chí giờ còn lân la cào xé chiếc giầy Nô Đen bỏ lại. Tôi thẫn thờ đứng nhìn Nguyên một lúc cô ấy mới nhận ra chủ nhà đã về. Nguyên tóm con chó trong tay rồi nhìn tôi hốt hoảng. Thật sự lúc ấy tôi chỉ muốn quẳng Nguyên ra khỏi cửa rồi dọn sạch những gì nhỏ vừa bầy ra nhà tôi thôi. Nhưng nhìn khuôn mặt mướt mồ hôi và ánh mắt nửa sợ hãi nửa cầu xin của nhỏ là tôi cố giữ bình tĩnh.


- Anh về rồi à?
- Về sớm quá hả?
- Dạ!
- Cô đang làm cái gì đây?
- Em xin lỗi. Em sẽ dọn ngay bây giờ. Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm.


Ngó qua bếp thấy vẫn lạnh tanh. Bữa tối chưa nấu một chút nào. Tự vào phòng lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm. Tôi suýt khóc thét vì trong nhà tắm có mùi hôi khủng khiếp, lông chó lả tả khắp nơi, chỗ thoát nước còn có chất nhờn đỏ đỏ vàng vàng. Nghe tôi gọi ầm lên, Nguyên vội chạy vào cầm chổi cọ qua nền nhà tắm và luôn miệng giải thích những gì đang diễn ra.


- Em vừa tắm cho con Lem xong thì anh về nên anh chưa kịp dọn.
- Cảm ơn! May cho tôi là không nhìn thấy nó lúc nó chưa tắm. Như này là đủ biết lúc mới mang về nó khủng khiếp thế nào rồi.
- Em xin lỗi. Anh tắm đi!
- Cô đi ra ngoài thì tôi mới tắm được chứ? Tính tắm cho tôi luôn à?


Nguyên nhe răng cười rồi chạy tót ra ngoài. Tôi bấm chốt cửa rồi mở nước. Đứng dưới vòi sen tẩy trôi đi hết những mệt mỏi bực dọc trong người. Nhìn mấy cái sticky mèo Kitty Nguyên dán trên bàn chải tôi bỗng dưng bật cười. Cô gái giúp việc này khó hiểu thật. Nhưng cứ thế này thì đến phải đuổi việc mất. Không thì không biết mai cô ta còn tha cái gì về nhà nữa. Nhà tôi đâu phải chuồng thú hay trạm cứu hộ động vật đâu. Hôm nào về cũng phải chứng kiến cảnh chó mèo rụng lông ghẻ lở hắc lào nằm thoài loài ở cửa hăng hái gặm giầy dép đồ đạc thì chẳng mấy chết vì cáu tiết.


Người giúp việc sửa soạn kịp bữa cơm tối trong thời gian tôi tắm. Xem ra hôm nay vì hai vị khách mới mà tôi phải ăn bữa com tối đạm bạc và tệ hơn mọi ngày. Canh xương chưa được ninh nhừ, bắp cải xào có vẻ nhũn và đậu rán hơi cháy. Cũng không phải người khó tính và cầu toàn lắm nên tôi cũng cố gắng ăn hết những gì Nguyên nấu. Trong lòng hơi buồn cười vì điệu bộ của Nguyên. Vừa ăn vừa nhìn lén tôi, lúc tôi nhìn lại thì giật mình nhìn đi chỗ khác, thi thoảng định nói gì rồi lại thôi.


- Sao thế? Mặt tôi dính lông chó hay sao?
- Dạ không!
- Nói thẳng đi. Ở cùng bao lâu nay mà chưa hiểu tính tôi à.
- Em xin lỗi. Em sẽ đền giầy cho anh…


Nhắc đến đôi giầy mới nhớ ra. Ngó ra phía cửa thì thấy bé mèo Mướp đã gối đầu lên nó ngủ ngon lành. Thương xót thay cho số phận đôi giầy mà tôi thích nhất, lúc vứt bỏ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Từ lúc chửa đến sau sinh 3 tháng trời, mình vẫn không thể tin được điều mẹ chồng đã làm cho mình

Tôi chung chồng cùng những người đàn bà khác

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Bé lại anh nói nè! Anh yêu em!

Chồng nhắn muốn quay về thì nói bố mẹ vợ đến quỳ gối mà van xin gia đình chồng, ai dè cô vợ nhắn lại khiến nhà chồng sững sờ