Mình chỉ biết cằn nhằn khi mẹ bỏ quả táo ra khỏi tủ lạnh vào một ngày oi bức, mình sợ chúng bị hỏng mà không hề để ý rằng mẹ không ăn lạnh được. Mình đã không ngẩng đầu lên khi mẹ đưa cho cốc nước mỗi tối khi tôi làm bài tập. Chỉ có một lần ngoảnh lại thấy ánh mắt đầy yêu thương kì vọng, mình chờ mẹ ra ngoài, không hiểu vì sao trang vở mờ hết chữ. Đã hơn một lần mình gắt lên, cãi lại khi mẹ hiểu lầm, không giải thích và bỏ đi. Mình đã không nghĩ rằng cả đêm đó mẹ không ngủ được, buồn vì “Tại sao không để cho mẹ hiểu con”. . .
Dạo gần đây mẹ luôn mở Ti vi rất lớn, mình khó chịu và tự hỏi tại sao mẹ lại thích ồn ào như vậy. Phải đến hôm nay mình mới nhận ra, những thứ mình còn thấy rõ ràng, thì mẹ đã không còn thấy rõ. Mình chỉ biết đặt ra câu hỏi, mà không biết rằng nếu để tâm một chút thì tất cả những câu hỏi đó phải được trả lời bởi một người con. Mình luôn đòi hỏi mẹ phải hiểu mình, nhưng mình đã hiểu mẹ được mấy phần hay là không gì cả? Mình là một đứa con hư, dù mẹ luôn ở trong tâm trí, trong trái tim mình, tràn ngập cả tâm hồn, đến mức tới bây giờ mình vẫn không thể cho ai bước chân vào nơi đã giành cho mẹ.
Mẹ rất hay mắng, nhưng một lần mẹ nói “Mẹ mệt quá rồi không có sức mắng mày nữa đâu”, mình mới biết không phải nghe những lời chê trách mới chính là nỗi đau. Chỉ có mẹ có thể làm mình khóc, nhưng trước mặt mẹ, mình thậm chí không dám trùng khóe mắt.
Có một lần từ rất lâu, bố còn ở nhà, bố say rượu, bố đánh mình. Mình khóc trước mặt mẹ, và mẹ đã không ngại ngần tấn công người làm mình đau, dù có bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Mẹ sống nhân hậu, vị tha và nhẫn nhịn, nhưng vì mình, mẹ có thể thay đổi con người trong phút chốc.
Và hôm nay, mình cũng lại chạy nhanh hết mức lên phòng, dù mẹ gọi sau lưng, để mẹ không thấy được phút mình yếu lòng. Mình thấy hận bản thân mình, mình thấy mình là lý do rút ngắn hạnh phúc hiếm hoi của mẹ, thật thà trong lúc này, những nỗi buồn Vi đem lại đã nhạt nhòa đi gần hết. Nó có gì đáng để buồn không? Khi em đã lớn, đã tự quyết định được cuộc sống của chính em. Mình chỉ muốn đâm nát cái sự vô tâm đáng chết trong trái tim mình thôi. Mình lại nghĩ đến những lời của mẹ mỗi khi thấy mình ủ ê: “Đừng làm sao con nhé, mẹ chỉ sống vì con thôi”. Mẹ sống vì mình, còn mình, sống vì mẹ được bao nhiêu phần? Phải nhìn thấy mẹ dụi đầu vào lòng bà ngoại mới biết mẹ cũng luôn cần có mẹ, phải hét lên thì mới biết mẹ đã không còn nghe rõ. Mình học hành hay thành công để mà làm gì khi mình còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo lớp học YÊU MẸ. Bão tố trong lòng xin hãy cuốn đi những lỗi lầm, những vô tâm mà trước nay đã đồng hành cùng mình, để mình có thể yêu mẹ, như mẹ đã yêu. . .
Rồi sẽ đến một ngày mẹ nhờ bạn xâu kim, rồi nhờ bạn đọc cho một tờ báo, đừng cắm đầu làm cho xong lần, hãy ngẩng lên, nhìn người mẹ của mình. Ánh mắt mẹ, ôm lấy bạn, nhưng trong đó, là nỗi niềm tâm sự giản đơn, mẹ cần chăm sóc. HÃY YÊU THƯƠNG KHI CÒN CÓ THỂ!!!
Chap 3: Kỷ niệm của mẹ.
Mẹ mình sinh ra ở cao nguyên Ba Vì. Hồi nhỏ mẹ vẫn thường cắt trụi đầu đi đá banh với lũ trẻ hàng xóm. Mẹ cá tính và mạnh mẽ từ lúc bé xíu. Ngoại kể có một lần đi lùa bò về chuồng, mẹ trượt chân rơi xuống hố nước sâu. Hôm trước trời mới mưa nên nước dưới hố dâng cao, ngập đến cổ. Mãi tới khi trời tối không thấy con gái về, ông ngoại mới cầm đèn pin đi tìm, thấy mẹ bì bõm dưới hố nước, ông chĩa đèn xuống hỏi:
- Làm gì dưới đó hả Út?
- Dạ con bơi oạp oạp…
Ông lấy gậy kéo mẹ lên. Về tới nhà rét run cầm cập vì đã ngâm nước hàng tiếng đồng hồ. Bà ngoại lấy khăn ủ ấm cho, vừa lau tóc bà vừa hỏi:
- Thế út làm thế nào mà không bị chìm thế?
- Con cứ bơi thế này, thế này…
Mẹ nằm lăn ra sàn nhà vẫy vẫy tay chân tả cho bà xem. Cả nhà cười rụng cả rốn, còn mẹ thì mếu máo mãi vì lạnh.
Tính cách mẹ bây giờ, và tính cách mẹ ngày còn nhỏ vẫn vậy. Vẫn mạnh mẽ và …trầm. Mẹ bảo, mẹ gặp bố khi mẹ mới 18, mẹ xuống Sài Gòn học Kế toán. Gặp nhau lần đầu là bị tình yêu sét đánh luôn. Thảo nào mà tới giờ tóc bố mình vẫn còn xoăn xoăn chỗ thái dương. Hồi ý bố hay gọi mẹ là “Cô bé chăn bò”. Người ta nói tình yêu sét đánh dễ tan dễ vỡ cấm có sai. Bố mẹ mình đã có thời gian sống chết vì yêu. Lúc ngoại không cho cưới vì đi xem bói người ta bảo không hợp tuổi, bố mẹ còn dốc hết tiền tiết kiệm mua vé máy bay đi bụi hàng tháng trời. Thách thức ông bà được một thời gian thì ông bà đành lòng cho cưới. Nhưng cuối cùng cũng chỉ sống bên nhau được gần 6 năm thì tan, mỗi người mỗi ngả. Kỷ niệm ngày xưa có đẹp như thiên đường, khi chia ly chỉ còn là hạt cát. Đôi khi bắt gặp mẹ ngồi lau lại ảnh cưới, ngó vào đôi mắt bần thần màu nâu ướt, mình cũng phần nào hiểu được trái tim một người phụ nữ sau một hôn nhân đổ vỡ. Mình tin đã có thời gian bố mẹ rất hạnh phúc, cùng nắm tay đi chung một hướng, nhìn về một phía, bước chung một đường. Mình không biết lí do gì khiến một tình yêu đẹp lại có một kết thúc buồn như thế. Mà rõ ràng nhìn ánh mắt của hai người, mình tin chắc trong ấy vẫn chan chứ tình yêu thương. Tình yêu, lại có nhiều mảng màu khó hiểu đến thế sao?:(
Vi chuyển nhà vào một ngày mưa tầm tã. Nói phét thế thôi chứ tháng Năm làm gì có mưa ^_^. Nắng chang chang à! Mình buồn lắm. Thời gian cuối cùng em còn ở gần mình, mình đèo em đi chơi khắp nơi. Hồi ấy Vi còn bị đứt tay do làm cá bị trượt đường dao khía vào tay. Vết thương khá sâu. Xót ơi là xót. Chở Vi đi chơi, mình không cho em để tay vào túi áo mình vì sợ mỗi lần mình cử động sẽ khiến em đau tay. Em thường mắng mình là nếu cứ yêu em nhiều như thế em sẽ hư cho mà xem. (Và quả là sau này lời nói đó thành hiện thực). Nhưng lúc ấy mình mặc kệ. Bên Vi, mình quên hết tất cả mọi thứ, chỉ cố làm sao cho em được thoải mái, không nghĩ ngợi gì. Bố Vi đến chuyển đồ cho em nên mình không giúp gì được cả. Một phần là ngại, một phần không thích!
Đôi khi, mình ghét tuổi trưởng thành. Bởi khi mình lớn, có những nỗi buồn, những khoảng lặng nặng nề không thể gọi thành tên.
Vi chuyển đi, một tuần sau có một đôi vợ chồng (chắc mới cưới) chuyển đến. Lúc ấy mình mới hiểu ra lý do cô Thi bảo em đến ở với bố. Mẹ chứ căm không tả được. Tách đôi uyên ương này để bán nhà cho đôi uyên ương khác. Càng ghét người đàn bà này bao nhiêu, mình lại càng xa lánh bố bấy nhiêu. Chỉ thấy tội Vi thôi. Xách vali đến ở với người lạ. Chẳng biết có ai yêu thương chăm sóc cho em như mình không.
Cùng thời gian em chuyển đi, mình có quen một bé học khóa dưới cùng trường, tên Quỳnh, nhà ở Minh Khai, cũng khá xinh. Quen trên một diễn đàn văn học thôi. Thấy bé đó hay đi comment ở các truyện ngắn, mình lại hay có cảm tình với cô bé yêu văn chương, mình add làm friend. Lúc đầu cũng bình thường. Mình hay viết blog, làm thơ linh tinh, bé ấy cũng hay vào nhận xét nên mình quý. Quen nhau được một thời gian, con bé nhắn tin hẹn mình đi chơi, đư