- Hoàng ơi!
- Ừ!
- Mình sẽ lại về đây nhé!
- Ừ!
- Thật nhé Hoàng!
- Ừ, anh hứa! Nhất định sẽ về!
Em cố nhoẻn miệng cười. Tay lau nước mắt nhìn đi chỗ khác. Cái hồ sen hôm về em chỉ cho mình cứ lăn tăn nước như vẫy chào. Không biết lần sau về có đúng mùa sen không nhỉ. Cho em ngắm sen thỏa ước mơ luôn. Ngoảnh lại đằng sau vẫn thấy lũ trẻ loi choi loi choi ở cổng làng. Những tiếng hát nghịch ngợm vẫn vang vang sau lưng.
“Khi tóc thầy bạc, chúng em vẫn còn ngu.
Khi tóc thầy bạc trắng chúng em vẫn ngu như lúc đầu.
Thời gian trôi qua, tiền nhiều mà không khôn ra.
Tuổi ấu thơ… em đi học, ngu như bò” …
Chap 26.
Xe về tới Hà Nội vừa lúc chiều xuống. Mình và em chen chúc qua những con đường tắc mệt gần chết. Khổ thân em đi đôi giày búp bê hôm trước mới mua nên còn cứng, xước hết gót chân. Cuối cùng không chịu được em bỏ giày vào balo rồi đi đất. Bây giờ mà đeo cho em cái nón rách đằng sau rồi đeo cái ông bơ trước cổ thì có đầy người đến vứt tiền cho em mất. Vừa đi vừa thỉnh thoảng phải quay sang trọc em để em giật mình tỉnh ngủ chứ nhiều lúc em cứ gật gật gù gù tí ngã ra đường.
Về đến ngõ là em lại tung tăng ngay lập tức. Em phi ngay vào nhà bác Tâm để đón Ki. Nhìn chủ và chó rối rít với nhau mà thấy ghen. Ngứa mắt! Bác Tâm thấy bóng mình gọi cả mình vào.
- Thằng Hoàng đem mấy con mèo mẹ mày gửi về này. Cho bác một con để nuôi bắt chuột nhé. Hôm nọ con Tít ngủ bị chuột leo lên giường cắn toét cả tay. @@
- Dạ thế bác lấy hai con cho chúng nó có bạn chứ tách mình nó ra tội nghiệp.
- Ừ thế bác lấy hai con tam thể nhé!
- Mẹ cháu gửi lâu chưa hả bác?
- Gửi hôm kia. Mẹ mày đi công tác mấy ngày.
Lại đi công tác. Mẹ sắp sửa giống cô Thi rồi. Cứ bỏ con vật vờ ở nhà suốt ngày. Nhưng mà mình cũng thấy sướng. Lại được tung hoành với em. Hể hả ra mặt. Ngó vào thùng vuốt vuốt mấy con mèo. Lông bọn này dài mượt hơn chứ cũng chẳng lớn hơn mấy. Mình với em lôi đống động vật về. Nhà sắp thành sở thú đến nơi.
Mở cửa vào nhà thấy thân thuộc quá. Em không dám về nhà ngay. Vào nhà mình trước rồi nghe ngóng tình hình trước. Lúc sau em mới dám trèo qua ban công về mở cửa phòng cất đồ.
- Vi ơi!
Em thò đầu ra cửa. Trông mặt tự nhiên nham hiểm dễ sợ. Làm mình thấy ghê ghê.
- Sang nấu cơm cho anh!
- Cho Hoàng nghỉ. Em ngủ đây!
Hả? Cái gì vậy trời! Thế tối nay mình ăn gì? Lụi hụi cất đồ vào tủ, bê lũ mèo lên nhà kho, vào nhà tắm thay quần áo cho hết mùi xe. Ngửi đã thấy say. Lò dò xuống bếp đã thấy em đang cặm cụi lau chùi nồi chảo. Yêu thế!
- Sao tưởng đi ngủ không nấu?
- Thấy Hoàng chịu đi tắm em mới chăm thôi!
Em vênh mặt lên nhìn rồi với cái tạp dề vòng qua đầu mình.
- Hoàng nấu đi!
- Cái gì? Anh không biết nấu cơm!
- Không biết em chỉ cho
- Không! Vi không nấu thì nhịn.
Chưa nói xong em đã cấu cho một cái đau điếng người.
- Nhưng anh mệt lắm. Hu hu
- Em cũng thế! Hi hi
Vừa nói em vừa giả bộ ỏn ẻn. Ghét cái mặt. Mò trong tủ lạnh thấy có con cá mẹ đã mổ và rán qua. Nhăn nhó bỏ ra. Rau thì có đỗ. Hic. Em nhìn túi đỗ cứ bần thần một hồi. Biết là em nhớ bà. Mình vội giằng lấy đem ra nhặt. Hai đứa ăn đỗ xào mới cá rán là no rồi. Em lấy gạo đặt nồi cơm. Mình vừa làm vừa cười. Lần thứ lẻ vào bếp. Ngày trước bị mẹ quát vô tâm nên thỉnh thoảng cũng xuống bếp nói chuyện, giúp mẹ mấy thứ, nhưng chưa bao giờ được đứng nấu chính thế này. Em vừa vo gạo vừa ngó ngó chỉ mình phải làm thế này thế kia.
- Mệt quá! Vi giỏi thì làm đi!
- Chú ý lắng nghe! Đã dạy cho còn cãi. Người đâu kì cục.
- Có ai bắt người yêu nấu cơm thế này không chứ?
- Có Vi, được chưa? Hở? Hoàng còn cãi em tụt quần ra lót ổ cho Ki
Bà nội này lại quay trở về bản chất rồi. Khổ mình rồi. Phụng phịu làm theo em những gì em chỉ. Em mở tủ lạnh mò gừng và ớt để làm nước chấm cá. Ớ. Nhắc mới nhớ. Lát phải đi mua quần. Quần đùi mình cho thằng Học hết rồi còn đâu!
- Vi ơi!
- Lại gì nữa?
- Tí đi mua quần cho anh!
- Không, sao quần anh lại bắt em đi mua?
- Anh ngại!
- Thế thì nấu cơm ngon đi rồi em mua cho. Tiện thể em đi mua nhíp luôn!
- Cái gì?
- Không nghe rõ à? Có cần em nhắc lại không?
- Không! Không! Khỏi!
Hị hị. Thiệt là hết nói. Mình bảo mua quần không sao. Hắn bảo mua nhíp mà không thấy ngại gì hết là sao. Mà tự nhiên lại nghĩ đến cái lần bị tát vì post ảnh dìm hàng. Thôi mình rình đêm nay chụp trộm được cái ảnh nào hay mình… dìm tiếp!
Bữa cơm dọn ra sau gần nửa tiếng hai đứa vừa làm vừa cãi nhau. Bị em đấm mấy phát đau khiếp. Con gái gì mà giỏi đấm giỏi đá người ta không à. Em vừa ăn vừa cười, chân tay khua khoắng kể đủ thứ chuyện của em và mấy đứa bạn ở lớp. Mình vừa cắm cúi ăn vừa nghe. Thỉnh thoảng gật gật ừ ừ cho em đỡ tủi thân. Hiếm khi thấy em hào hứng buôn chuyện thế này.
- Hoàng!
Giật mình. Từ nhiên gọi to tướng làm rơi cả đũa.
- Hở? Anh vẫn đang nghe mà!
- Nghe cái gì! Ăn nhanh rồi còn đi mua quần. Về ngủ sớm. Em mệt rồi!
Hờ hờ. Nghe cái đoạn “về ngủ sớm” sao thấy yêu yêu. Ăn thật nhanh để đi cùng em. Trong lòng thấy vui khó tả.
Em chạy khắp nơi trong siêu thị. Khổ. Đi mua quần đùi mà toàn lượn qua mấy hàng mỹ phẩm, váy vóc, đồ ăn. Kéo mãi mới chịu về đúng chỗ.
- Mua 2 cái thui nha!
- Cái gì? Mua 2 cái thì anh mặc thối chim à?
- Im! Em bảo mua hai cái thì mua hai cái!
- Không! Mua cả tá luôn. Anh lười giặt lắm!
- Không mua nữa! Đi về!
- À ừ mua hai cái!
Hic. Em chọn hai cái quần xấu nhất quả đất. Trông xám xịt không có hình hoa hòe minh họa gì hết. Biết thế này tự đi còn hơn. Tức quá đi. Chỉ muốn đè em ra đấm một trận cho hả cơn bực. Trên đường về ức chẳng nói được gì. Em thì vừa đi vừa hát. Mua được cho người yêu hai cái quần đùi đại xấu, cực xấu mà làm như lập được chiến tích to lớn lắm.
- Hoàng! Con chó, đi đâu lâu thế? Bố đợi sốt ruột.
Thằng Hưng! Trời ơi thằng quỷ. Làm gì ở đây giờ này? Mình hoảng hốt giấu ngay hai cái quần đùi xuống cuối giỏ xe.
- Hôm nay cho tao ngủ nhờ!
- Cái gì???? Nhà mày đâu sao không ngủ? Sang nhà tao làm chi?
- Con Hoa nhà tao sinh nhật lôi đống bạn về, hát hò như bò rống ở nhà. Lại còn say rượu nôn ọe khắp nơi ghê chết. Không sống nổi với nó đêm nay.
Đời mình xong rồi. Đã được em quậy. Lại thêm thằng này. Làm sao đỡ nổi hả trời. Mà đã thế em với nó còn có mối hận thù sâu đậm nữa. Mình ở giữa thế nào cũng chết!
- A bạn Vi! Xin chào bạn. Ôm nhau thể hiện hòa khí cái nào!
- Khỏi! Tối vui!
Em hằm hằm bỏ mình