Truyện Lọ Lem Đường Phố Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Truyện Lọ Lem Đường Phố Full (xem 2179)

Truyện Lọ Lem Đường Phố Full

em… lại..” – Giọng Đan yếu ớt, hai hàng nước mắt cũng yếu ớt chảy ra từ hốc mắt.


“Đợi chị!” – Ân nói chắc nịch rồi gỡ tay em gái mình ra.


Lao vụt ra đường, Ân chặn ngang một chiếc taxi. Tiếng thắng gấp ớn lạnh vang lên, chiếc xe dừng lại khi cách cô đúng một đốt ngón tay.


“Con kia! Điên hả mày?” – Thò đầu ra cửa kính xe, tài xế taxi lớn giọng quát.


Không chậm chễ, Ân chạy vụt đến nắm lấy cổ áo ông ta.


“Đưa em tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ giết ông.” – Ân gằn giọng, đôi mắt cô dù trong ánh sáng yếu ớt chập choạng vẫn có thể nhìn thấy những tia máu đỏ ngầu.


“Có… có gì từ từ nói! Em… em cháu đâu? Chú chở đi.” – Nhìn bộ dáng lạnh lẽo như quỷ hút máu của Ân, tài xế phát hoảng.


“Xuống xe!” – Mở cửa xe, Ân lôi mạnh cổ áo người tài xế ra ngoài rồi lôi đến chỗ Đan.


“Để tôi giúp cho!” – Thấy Ân có vẻ khó nhọc khi bế Đan lên, người tài xế thấy tội nên lên ngỏ lời giúp đỡ.


“Ai cho ông đụng vào em tôi? Mở cửa xe!” – Đáp lại lòng tốt của người tài xế là đôi mắt sắc như dao.


Tài xế có chút bực mình nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy vụt lên trước để mở cửa xe.


Bảy giờ tối, chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh về phía bệnh viện gần nhất.


“Đan! Không được ngủ! Mở mắt ra đi em.” – Vỗ nhẹ má Đan, Ân nói vào tai cô.


“Chị… em lạnh…” – Phần nào ý thức còn tồn tại của Đan giúp cô lên tiếng.


Siết chặt vòng tay, Ân kéo người Đan dựa sát hơn vào mình.


“Sắp đến chỗ ấm áp rồi! Ráng lên em! Một chút nữa thôi, chút nữa thôi.”


Vừa trấn an Đan, mắt Ân vừa dáo dác nhìn ra ngoài đường. Cuối cùng, cánh cổng bệnh viện cũng hiện ra trước mắt. Chiếc taxi chạy nhanh vào bên trong.


Xe vừa dừng lại, Ân lao ra ngay lập tức và chạy thẳng vào bên trong.


“Bác sĩ! Cứu người!” – Vừa hét lên, Ân vừa kéo cái băng ca trống đang nằm trước cửa ra chỗ taxi.


“Này cô kia, đó là băng ca chuẩn bị sẵn cho con trai phó chủ tịch thành phố mà.” – Từ đâu, một y tá chạy đến giữ Ân lại.


“Câm miệng!” – Trừng mắt nhìn người y tá, Ân quát rồi tiếp tục kéo cái băng ca ra ngoài cửa.


Thấy vậy, đoàn y tá và bác sĩ đang đứng đợi cậu con trai phó chủ tịch thành phố vừa được báo sẽ đến kiểm tra vì vừa bị ngã xe vội chạy theo Ân.


Ra đến cửa, họ thấy cái băng ca đã có người nằm. Cô gái trên đó trông vô cùng nhợt nhạt.


“Bác sĩ cái kiểu gì thế? Thấy người bị thương còn không mau đưa đi cấp cứu, các người mù hay không có lương tâm.” – Thấy đám người mặc áo trắng đang đứng ngẩn ra, Ân giận dữ quát.


Bị tiếng quát và gương mặt sẵn sàng giết người của Ân làm hoảng, đoàn bác sĩ và y tá quên luôn cậu con trai của phó chủ tịch. Tất cả đồng loạt chạy đến đẩy băng ca vào trong.


Chẳng mấy chốc, chiếc băng ca bị cánh cửa phòng cấp cứu che mất, Ân đứng ngoài chôn chân chờ đợi.


Cô đã không ngồi xuống ghế, cũng không cử động một chút nào mà chỉ đứng im tại nơi cô bị y tá cản lại mà chờ đợi cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa đã khép nửa tiếng kia bật mở.


“Đã qua cơn nguy hiểm, không còn gì phải lo lắng nữa.” – Vẫn còn ám ảnh gương mặt giận dữ của Ân ban nãy, vị bác sĩ không đợi cô hỏi mà nói luôn.


“Cố gắng… đừng để lại sẹo!” – Giọng nói và cả gương mặt của Ân đã dịu xuống ngay sau khi nghe vị bác sĩ nói.


“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ xóa sạch vết sẹo.” – Vị bác sĩ gật đầu rồi bỏ đi luôn mà không cần đợi cảm ơn, dù sao ông cũng không dám đứng lại thêm chút nào. Trông Ân vẫn vô cùng đáng sợ.


Đoàn bác sĩ và y tá đi khỏi, Ân nhẹ nhàng mở cửa phòng cấp cứu và đi vào. Cô không tiến sâu vào trong mà chỉ bước thêm hai bước rồi đứng lại. Nhìn thấy Đan nằm trên giường, hơi thở tuy còn yếu nhưng đã khá đều đặn, cô quay người bỏ ra ngoài.


Lấy điện thoại từ trong túi ra, cô tìm số “người nhà”.


“Đến bệnh viện đi!” – Ân nói ngắn gọn rồi cúp máy ngay lập tức.


Lại tiếp tục đứng bất động, Ân quay mặt về phía hành lang và chờ đợi.


Thời gian cứ thế nặng nề trôi qua, nửa tiếng rồi một tiếng, “người nhà” vẫn chưa tới. Ân vẫn kiên nhẫn đợi tiếp.


Thêm mười lăm phút nữa, người vẫn không thấy tới nhưng điện thoại Ân đổ chuông.


“Sao còn chưa đến?” – Bắt máy, Ân hỏi





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹151617›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




bằng giọng khá thấp.


“…”


Ân cúp máy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo và đanh thép.


Cô rời khỏi chỗ đứng, đi về phía hành lang. Một bước, hai bước, đôi chân cô vụt chạy.


Chương 25: Tiếp máu.


Trước cửa phòng cấp cứu, ông quản gia của nhà họ Vương liên tục đi qua đi lại, guồng chân nhanh chậm thất thường thể hiện đầu óc đang vô cùng rối. Từ lúc nghe Ân báo Thiện bị tai nạn, hồn phách ông lìa xác đến giờ còn chưa về.


Trong khi đó, Ân chỉ ngồi bất động trên băng ghế chờ, nét mặt không chút biểu cảm nhưng hai tay đang để trong túi áo khoác siết chặt đến bật máu.


“Cậu chủ đừng xảy ra chuyện gì! Lạy Chúa, xin ngài đừng mang thằng bé đáng thương ấy đi!” – Gần như mất kiểm soát, ông quản gia liên tục lẩm bẩm trong miệng.


“Bác ngồi xuống đi! Đi đi lại lại như thế thì giải quyết được gì.” – Ân khuyên.


“Làm sao mà ngồi yên được chứ. Nếu cậu chủ có mệnh hệ gì thì lão sẽ chết chung với cậu.” – Ông quản gia bật khóc.


“Bác có vẻ rất thương Thiện.” – Để làm dịu tình hình, Ân gợi chuyện.


“Nó là một thằng bé đáng thương.” – Đôi mắt ông quản gia nhìn Ân đượm buồn.


“Mẹ mất sớm, có bố cũng như không. Thằng bé đã cô đơn đến mức mắc phải chứng trầm cảm. Năm mười lăm tuổi, thằng bé bị một cái khối u nhưng may mắn là lành tính. Từ khi phát hiện cho đến ngày thằng bé lên bàn mổ, ông chủ đang ở nước ngoài để giao dịch làm ăn. Cũng may khi đó có cậu Minh và cậu Nhật nếu không có lẽ thằng bé sẽ chết vì sợ hãi chứ không phải vì ca mổ.” – Ông quản gia ngồi thụp xuống mà khóc.


Đôi mắt Ân cũng cay xè. Một đứa trẻ mười lăm tuổi lên bàn mổ khi không có gia đình ở bên, cảm giác sẽ rất đáng sợ.


“Thiện à, cậu cố lên! Lần này cậu không một mình đâu. Có tôi đây, tôi là người nhà cậu đây.”


Đúng lúc Ân đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.


“Cậu chủ thế nào rồi?” – Ông quản gia đứng ngay dậy mà vồ lấy cô y tá vừa đi ra.


“Anh ta bị mất máu nhiều. Tủ lạnh ngân hàng máu bị hỏng từ hôm qua nhưng thợ chưa đến sửa, máu dự trữ… không dùng được nữa.” – Cô y tá nói vội nhưng càng về cuối, câu lại càng tỏ ra ngập ngừng.


“Các người làm ăn kiểu gì thế? Một bệnh viện lớn thế này mà không có máu dự trữ. Thế giờ phải làm sao đây?” – Ông quản gia hoảng quá hóa giận.


“Tôi thuộc nhóm máu O, lấy máu của tôi đi!” – Ân đứng lên khỏi ghế, đi đến gần cô y tá, bình thản nói.


“Nhưng… cần rất nhiều máu.” – Cô y tá có vẻ lo lắng.


“Tôi cũng thuộc nhóm máu O, dùng thêm của tôi nữa nè.” – Hy bất ngờ xuất hiện như một vị cứu tinh.


“Vậy thì nhanh l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full

Hãy Biết Trân Trọng Khi May Mắn Và Hạnh Phúc Ở Bên Mình

Hôn Lên Đôi Môi Em

Một cô nàng sống nội tâm

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full