Ác mộng! Quả đúng là ác mộng.
Giờ thì hay rồi! Đổi giáo viên chủ nhiệm? Ác mộng gấp đôi!
Mí mắt đang che đi đôi đồng tử lạnh lẽo không màng thế sự khẽ nâng lên, Ân nhìn một lượt từ đầu đến chân cô giáo trẻ đang đứng trên bục giảng. Ngoài cái dáng nhỏ con ra thì không có gì nổi bật.
“Thầy Kiệt đâu?” – Bằng giọng không mấy thiện chí, một nữ sinh hỏi cộc lốc.
“Thầy Kiệt đã lên máy bay đi Anh đêm qua để tu nghiệp thạc sỹ.” – Nuốt cục tức đang hình thành trong lồng ngực nhỏ bé, cô Hạnh mỉm cười để che đi cảm giác bị xúc phạm khi học sinh hỏi mình với thái độ như đang nói chuyện với người làm.
Giữa một công việc có mức lương cao ngất và thái độ tôn sư trọng đạo của học trò, giáo viên trường này chỉ được trọn một trong hai.
Đám nữ sinh trong lớp vừa nghe xong hét ầm lên, có đứa ngồi thần ra, đứa ôm mặt khóc. Thầy của chúng đã không từ mà biệt.
Trái ngược với sự đau khổ của đám nữ sinh, đám nam sinh vui sướng đến mức thiếu điều chưa hét lên. Từ khi thầy hóa học về trường, bọn chúng đã bị coi như không tồn tại. Đến sức nóng của hai công tử Vương – Vũ còn giảm huống chi là những kẻ chỉ “nhìn được không ói” chứ chẳng thể nói là đẹp trai.
Kẻ khóc người cười, không ai để ý nơi cuối lớp, một nữ sinh sắc mặt chuyển dần sang trắng bệch, hai mắt trợn lớn, gân cổ như muốn phá tung lớp da mỏng mà lộ ra ngoài.
Thế là điều Ân mong muốn đã thành sự thật, Kiệt sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Đáng ra nên vui mới phải, thế mà một nụ cười cũng chẳng thể nở trên môi. So với điều vừa nghe, sét đánh ngang tai còn dễ chịu hơn.
Nhìn thấy cũng đau khổ, không nhìn thấy cũng đau khổ. Thật không biết cách nào vỗ về trái tim đang làm mình làm mẩy trong lồng ngực. Thật là một thứ khó chiều!
Ngồi bên dãy bàn bên kia, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhưng Thiện phần nào nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Ân. Nó đang mất dần sức sống và còn lạnh hơn cả nước đá.
Suốt cả buổi học, Ân không cách nào nhét vào đầu mình được lấy một từ. Tất cả âm thanh nghe được đều là một mớ vô nghĩa, chui vào tai bên này và lọt sang tai bên kia.
Thỉnh thoảng đôi vai gầy lại khẽ run lên, gương mặt càng lộ rõ vẻ chịu đựng. Cô không còn đủ nhạy bén để nhận ra rằng suốt một buổi học hôm đó, có một người thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô dò xét sau đó lại nhìn vào lòng mình mà dò xét bản thân.
Bất lực trong việc tìm ra lí do vì sao mình lại cảm thấy lo lắng, Thiện lại lén nhìn Ân một lần nữa.
Chuông ra chơi vang lên, trước khi ra khỏi cửa, Thiện ngoái lại nhìn Ân. Biết cô sẽ chẳng đứng lên đi xuống nhà ăn, cậu thở dài rồi đi ra ngoài.
Một hộp sữa và một ổ bánh mì chà bông xuất hiện trước mặt, Ân bất đắc dĩ đưa đôi mắt nặng nề nhìn lên.
“Ăn đi!” – Nhận được cái nhìn của Ân, Thiện cười hiền.
“Không đói.” – Ân vừa nói vừa lắc đầu, chẳng còn sức lực mà che giấu cảm xúc.
“Một chút thôi cũng được.” – Vừa nói, Thiện vừa ngồi vào chỗ của Hy, mở gói bánh và cắm ống hút vào hốp sữa.
Nhìn Thiện rồi lại nhìn vào đồ ăn trên bàn, Ân gần như quên luôn cách đưa tay ra cầm đồ như thế nào. Cô đang suy sụp, cái cảm giác này giống y như khi cô và Kiệt chia tay. Đau đến mức quên luôn mình là ai.
Trái với sự nóng nảy và hấp tấp hằng ngày, Thiện kiên nhẫn nhìn Ân. Cậu hiểu rõ cô không phải là người dễ biểu lộ tình cảm, bộ dạng trở nên thế này chứng tỏ trong lòng đang chịu đựng một điều rất lớn.
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng, nếu cậu nhớ không lầm thì Ân chỉ mới trở nên thế này sau khi nghe tin thầy hóa học đi Anh.
“Không lẽ cậu ta yêu thầy giáo?”
Suy nghĩ vừa hình thành đã bị gạt đi, theo Thiện nhớ thì cậu chưa bao giờ thấy Ân nhìn thầy hóa học hay đến gần bắt chuyện lần nào.
Bẻ một mẩu bánh nhỏ, cậu đưa lại gần đôi môi khô khốc của Ân.
Giật mình, Ân mở miệng định nói gì nhưng Thiện đã nhanh tay đẩy miếng bánh vào trong.
Ân nhăn mặt.
“Nhai rồi nuốt khó lắm à?” – Đọc được ý định nhả miếng bánh ra của Ân, Thiện nói vội.
Miễn cưỡng, Ân đành nuốt miếng bánh.
Thấy Ân ngoan ngoãn, Thiện cười hiền rồi ấn gói bánh cùng hộp sữa vào hai bàn tay đang để trơ vơ trên bàn của cô.
“Sao tay lạnh vậy?” – Thiện cảm giác như vừa đụng vào cục đá trong tủ lạnh.
Thở một hơi dài chậm rãi, Ân im lặng không trả lời mà hút nhẹ một ngụm sữa.
Càng chắc chắn hơn rằng Ân đang rất bất ổn khi thấy cô không cãi lại mình, Thiện cảm thấy lo lắng.
“Tối nay đi chơi nhé!” – Câu nói thốt ra khỏi miệng có phần gượng gạo, Thiện xoa đầu.
“Có chuyện gì à?” – Vẻ mặt Ân đã lạnh lẽo lại càng nhợt nhạt hơn.
“Ừ, có.” – Trả lời lớn tiếng để che đi sự bối rối, Thiện không hiểu sao mình lại khẩn trương thế này.
“Ừ.” – Ân nói qua hơi thở, ánh mắt chán nản nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt.
Nhìn theo ánh mắt của Ân rồi lại quay sang nhìn khổ chủ của đôi mắt buồn, Thiện cũng cảm thấy một nỗi buồn đang vây hãm bản thân.
“Thì ra sự buồn bã có thể lây qua đường không khí”.
Chương 18: Bão chưa qua.
Có thể nói, tốc độ là kẻ thù của stress. Khi ra đến cổng cô nhi viện, Ân còn không hiểu vì sao bình thường Thiện đi ôtô mà nay lại một mình lái môtô đến đứng đợi cô bên ngoài. Nhưng giờ thì cô đã hiểu.
Cởi mũ bảo hiểm ra để gió quật thật mạnh vào mặt, thổi tung mái tóc và cũng cuốn đi luôn tâm trạng nặng nề. Ân đã cảm thấy thoải mái hơn được phần nào.
Đưa mắt nhìn qua hai bên đường, mọi thứ đều quá mờ ảo và chạy ngược về phía sau rất nhanh. Đây cũng chính là một trong những lí do Ân không thích đi xe. Vì khi chạy xe, cô có cảm giác như mọi thứ đi qua mình chứ không phải mình đi qua mọi thứ. Còn khi đi bộ, rõ ràng cô là người bỏ lại tất cả phía sau.
Nhưng hôm nay sẽ khác, cô sẽ không tính toán chuyện ai bước qua ai nữa. Tập trung nhìn về phía trước, gửi vào gió những gì không vui.
Chiếc xe lúc này bắt đầu tiến vào đường lớn, Thiện bắt đầu giảm tốc độ.
“Muốn đi đâu thì nói nhé!” – Hơi ngả người ra sau, Thiện nói với Ân.
Từ lúc hai người bắt đầu đi, đây là câu đối thoại đầu tiên.
“Ừ!” – Ân trả lời lơ đãng, hai mắt nhìn bâng quơ vào những cửa hàng hai bên đường.
Cả hai lại im lặng.
Cho đến khi đi qua một quán bar nhỏ: “Vào đây một chút đi!” – Ân chỉ tay vào tấm bảng hiệu bên kia đường.
“Ừ!” – Thiện lái xe qua đường.
Vừa bước qua lớp cửa cuối cùng, tiếng nhạc ồn ào dội thẳng vào hai người trong khi trước khi đi qua cánh cửa này, cả hai chẳng nghe thấy tiếng gì.
Có vẻ như đây là một quán bar mới mở. Vì còn chưa nổi nên khách khá ít, có điều trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành một quán bar hàng đầu. Đây chính là dự đoán của Thiện. Nhìn vào cách bố trí đèn, hệ thống cách âm và dàn loa, không quá khó để dự đoán điều này.
Đi về phía bộ sofa đặt trong góc tường, Ân