vừa hay trúng vào mắt phải của cậu ấy, mắt Đại T hoa lên, cậu ấy ôm lấy mắt khuỵu xuống sàn nhà.
Thấy có người đánh lộn gây chuyện, đám phụ nữ trong quán rượu kêu la thất thanh, thi nhau chạy ra ngoài cửa thoát thân. Đám đàn ông thì lại xúm lại, khoanh tay đứng quan sát trò vui.
“Công Trị Hi, đồ phá rối, tôi cho cậu biết tay!” Đại T đau đớn đứng lên, dùng một mắt còn lại nhìn trừng trừng vào tôi. Đánh trả tôi một cú như trời giáng. Tôi không kịp né tránh, lồng ngực bị đánh
một cú khá mạnh, chỉ cảm thấy ruột gan đau thắt, sau đó chỉ cảm thấy rằng toàn bộ số rượu vừa uống đang chảy ngược trở ra như thủy triều lên, há miệng “ọe” một cái, ruột gan tôi dường như cũng muốn tuôn ra theo.
Nôn
thốc nôn tháo một hồi thì mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo an chạy tới, túm lấy tôi như đang bắt một con gà, “Thằng ranh này, mở to mắt mà xem đây có phải chỗ để mày gây sự không! Hôm nay mày mà không xin lỗi anh Đại T, đừng có mơ mà nguyên vẹn bước ra khỏi nơi đây!”
Tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn, vừa hay bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Mạt Mạt, trong lòng đã cảm thấy ấm áp hơn phần nào. Tôi thầm nghĩ, mình quả thật chẳng ra gì, mua được một trận cười cho thiên hạ, lại cảm thấy nếu có tàn phế cũng thật xứng đáng rồi. Đám bảo an chạy tới đứng vây xung quanh mỗi lúc một nhiều, tên cũng hằm hè giơ nắm đấm lên như muốn trấn áp đại loạn dưới thiên hạ vậy.
Trong chốc lát, trái tim tôi như đám tro nguội lạnh.
“Mẹ kiếp, buông cậu ta ra! Anh em tao đùa giỡn một chút, bọn mày chạy tới đây làm gì mà nhiều vậy!” Đại T cuối cùng đã cảm thấy dễ chịu hơn ở bên mắt bị đau, giúp tôi giải thoát khỏi tên bảo an cao to lực lưỡng đang túm lấy áo tôi nhất định không chịu buông ra đó.
Tên bảo an đó đập đập cây gậy trong tay, luôn miệng nói thì ra là hiểu lầm, mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi.
Đám đông vây xung quanh thấy không còn cảnh đánh nhau nữa cũng lục tục tản ra, kéo đi nơi khác.
“Người anh em, xin lỗi nhé.” Tôi đã phần nào tỉnh rượu, nghĩ đến cảnh đã động thủ với người bạn thân của mình, tôi vô cùng xấu hổ.
Đại T cười sảng khoái, khoác tay vỗ vỗ vào vai tôi, “Hết giờ rồi, anh em ta ra ngoài giải tỏa một chút đi! Thằng nào đòi về nhà trước, thằng đó là đồ tồi!”
“Đi!” Tôi hào hứng tán thưởng, khoác tay người anh em bước ra bên ngoài.
“Khoan đã… ” một người con gái chạy đuổi theo, túm lấy tay tôi, là Mạt Mạt, kinh ngạc hỏi tôi, “Anh… anh tên là Công Trị Hi? Là từ Công Trị của họ kép Công Trị phải không?”
Tôi hận hành động quá đáng ban nãy của cô ấy, hận cô ấy đã đùa giỡn với tình cảm của tôi, hận cô ấy đã chen vào giữa tôi và Uyển Nghi, giữa tôi và Đại T, vậy là tôi quay đầu đi, lạnh lùng cảnh cáo cô ấy: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, hãy cút đi!”
20. EM MUỐN ĐI VỚI ANH
Giống như việc tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng tôi được ân ái với nữ thần trong tim của mình, giờ đây, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình lại đuổi người con gái trong mộng của mình cút đi như vậy. Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng đang rất đau khổ của Mạt Mạt, tôi lại cảm thấy ân hận. Nhưng lời đã nói ra rồi, thêm vào đó là những lời giục giã của Đại T, tôi không hạ mình xuống xin lỗi cô ấy được. Chỉ có thể cương quyết hất mạnh tay cô ấy ra.
Mạt Mạt bị tôi gạt ra một cách thê thảm nhưng vẫn không nản lòng gọi với theo: “Công Trị Hi!”
“…” Tôi quay lại nhìn cô ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia, ba phần là là kinh ngạc còn bảy phần là đau khổ. Trái tim tôi lại trở nên mềm yếu, “Về sớm đi.” Rồi sau đó không một lần quay đầu lại, cùng với Đại T bước ra khỏi quán bar.
Đêm hôm đó, tôi và Đại T đến một quán karaoke gần trường học để uống rượu. Chúng tôi tha hồ văng tục, tha hồ uống rượu, liên tục nâng cốc, liên tục uống cạn, vì tình hữu nghị vô giá giữa hai chúng tôi, vì những lời tự trách bản thân mình khi đã tàn sát đối phương, vì lý tưởng còn rất mông lung và xa vời của chúng tôi, vì trách nhiệm nặng nề trên đôi vai của chúng tôi… và còn vì tình yêu mà mỗi chúng tôi đều không thể giãi bày.
Hóa ra Đại T đã yêu Uyển Nghi say đắm từ lâu nhưng vì người anh em là tôi, cậu ấy đành phải chôn giấu tình cảm của mình. Đêm hôm đó, sau khi đã uống quá say, tôi nghe được những lời nói chân thực nhất từ đáy lòng của cậu ấy: “Mẹ cậu chứ, cậu còn gì không mãn nguyện nữa nào! Hàng ngày, cậu được ôm ấp người con gái mà tôi yêu mến nhất, cậu có biết không hả! Cậu ôm người con gái mà tôi yêu mến nhất! Cậu có hiểu thế nào là trân trọng không hả? Cậu đã được thỏa mãn rồi! Lại còn đánh lộn với tôi chỉ vì một con đĩ? Cậu đánh tôi cũng không sao, cậu đánh tôi có nghĩa là cậu coi trọng con đĩ đó như thế nào! Còn Uyển Nghi thì sao! Mẹ kiếp, cậu nói cho tôi nghe xem! Uyển Nghi phải làm thế nào! Cậu dự định để cô ấy phải làm thế nào? Nếu biết trước thế này, ngay từ lúc đầu, tôi đã không nhường nhịn cho cậu, cậu là một thằng đểu cáng… đểu cáng! Uống! Ông chủ hôm nay sẽ dạy bảo… dạy bảo cậu!”
Tôi hỏi Đại T, cậu yêu Uyển Nghi như vậy, tại sao không theo đuổi cô ấy.
Đại T trợn tròn mắt nhìn tôi, nhăn mày nhăn mặt nói: “Tôi sao có thể tùy tiện nói với Uyển Nghi? Như thế là mạo phạm, là dung tục.” Hóa ra, một người đàn ông mạnh mẽ như Đại T, hễ nói đến tình yêu cũng trở nên mềm yếu, nhu nhược như vậy.
Bởi vì yêu thích nên mới tự ti. Cũng giống như tôi với Mạt Mạt vậy.
Tôi lúc đó cũng say không còn biết trời đất gì nữa, đầu óc trĩu nặng còn chân tay lại nhẹ tênh tênh, tôi nhắm mắt lại, nói như mê sảng: “Xin lỗi! Là người anh em này đã có lỗi với cậu! Xin lỗi! Xin lỗi…”
“Từ nay về sau, nhất định phải đối tốt với Uyển Nghi, cậu biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Không được để ý đến con đĩ đó nữa, biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Con đĩ đó không phải là thứ tốt đẹp gì! Cô ta chuyên làm hại đàn ông, biết chưa?”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Đại T hỏi một câu, tôi lại gật đầu hưởng ứng một câu, mỗi lần hưởng ứng đó, chúng tôi lại chạm cốc. Uống cho tới khi tôi không còn biết thứ mình đang uống vào bụng là rượu hay là nước nữa, cũng không biết thứ nước đó đang được mình đổ vào miệng hay vào mũi nữa…
Uống đến khi toàn thân mềm nhũn như bùn non, Đại T lại muốn tôi gọi điện cho Uyển Nghi, gọi cô ấy đến đón tôi về nhà.
“Gọi đi! Vợ… vợ của mình… còn phải khách sáo làm gì!” Mồm miệng Đại T sặc sụa hơi rượu, nói xong câu đó thì ngã lăn ra ghế, ngủ lịm đi không còn biết gì nữa.
Hào khí của tôi lại nổi lên, tôi đưa tay bấm điện thoại một cách đầy thành thục, “A lô! Vợ… ơi! Chồng… chồng em uống say rồi! Đang ở quán karaoke **, hãy đến đây… đến đón ông chủ về… về nhà… ngủ!” Sau đó vứt điện thoại sang một bên, đổ gục luôn xuống ghế, bên cạnh Đại T.
Một lát sau, em trai Đại T tới đón cậu ấy về. Khi em trai cậu ấy lay gọi tôi, tôi còn lè nhè nói đừng đụng vào tôi, vợ tôi đến đón tôi ngay bây giờ! Cậu ấy đành dìu Đại T về nhà trước.
Một hồi lâu sau, tôi cảm thấy có người đang lôi kéo tôi, tôi dùng chút lí trí cuối cùng còn sót lại cố điều khiển cơ thể gục lên người cô ấy, tôi bị cô ấy nửa lôi nửa kéo vào một chiếc xe taxi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thấy có người đang cởi bỏ bộ quần áo dính đầy vết nôn mửa của tôi, lại dùng khăn ấm lau ngườ
Thấy có người đánh lộn gây chuyện, đám phụ nữ trong quán rượu kêu la thất thanh, thi nhau chạy ra ngoài cửa thoát thân. Đám đàn ông thì lại xúm lại, khoanh tay đứng quan sát trò vui.
“Công Trị Hi, đồ phá rối, tôi cho cậu biết tay!” Đại T đau đớn đứng lên, dùng một mắt còn lại nhìn trừng trừng vào tôi. Đánh trả tôi một cú như trời giáng. Tôi không kịp né tránh, lồng ngực bị đánh
một cú khá mạnh, chỉ cảm thấy ruột gan đau thắt, sau đó chỉ cảm thấy rằng toàn bộ số rượu vừa uống đang chảy ngược trở ra như thủy triều lên, há miệng “ọe” một cái, ruột gan tôi dường như cũng muốn tuôn ra theo.
Nôn
thốc nôn tháo một hồi thì mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo an chạy tới, túm lấy tôi như đang bắt một con gà, “Thằng ranh này, mở to mắt mà xem đây có phải chỗ để mày gây sự không! Hôm nay mày mà không xin lỗi anh Đại T, đừng có mơ mà nguyên vẹn bước ra khỏi nơi đây!”
Tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn, vừa hay bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Mạt Mạt, trong lòng đã cảm thấy ấm áp hơn phần nào. Tôi thầm nghĩ, mình quả thật chẳng ra gì, mua được một trận cười cho thiên hạ, lại cảm thấy nếu có tàn phế cũng thật xứng đáng rồi. Đám bảo an chạy tới đứng vây xung quanh mỗi lúc một nhiều, tên cũng hằm hè giơ nắm đấm lên như muốn trấn áp đại loạn dưới thiên hạ vậy.
Trong chốc lát, trái tim tôi như đám tro nguội lạnh.
“Mẹ kiếp, buông cậu ta ra! Anh em tao đùa giỡn một chút, bọn mày chạy tới đây làm gì mà nhiều vậy!” Đại T cuối cùng đã cảm thấy dễ chịu hơn ở bên mắt bị đau, giúp tôi giải thoát khỏi tên bảo an cao to lực lưỡng đang túm lấy áo tôi nhất định không chịu buông ra đó.
Tên bảo an đó đập đập cây gậy trong tay, luôn miệng nói thì ra là hiểu lầm, mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi.
Đám đông vây xung quanh thấy không còn cảnh đánh nhau nữa cũng lục tục tản ra, kéo đi nơi khác.
“Người anh em, xin lỗi nhé.” Tôi đã phần nào tỉnh rượu, nghĩ đến cảnh đã động thủ với người bạn thân của mình, tôi vô cùng xấu hổ.
Đại T cười sảng khoái, khoác tay vỗ vỗ vào vai tôi, “Hết giờ rồi, anh em ta ra ngoài giải tỏa một chút đi! Thằng nào đòi về nhà trước, thằng đó là đồ tồi!”
“Đi!” Tôi hào hứng tán thưởng, khoác tay người anh em bước ra bên ngoài.
“Khoan đã… ” một người con gái chạy đuổi theo, túm lấy tay tôi, là Mạt Mạt, kinh ngạc hỏi tôi, “Anh… anh tên là Công Trị Hi? Là từ Công Trị của họ kép Công Trị phải không?”
Tôi hận hành động quá đáng ban nãy của cô ấy, hận cô ấy đã đùa giỡn với tình cảm của tôi, hận cô ấy đã chen vào giữa tôi và Uyển Nghi, giữa tôi và Đại T, vậy là tôi quay đầu đi, lạnh lùng cảnh cáo cô ấy: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, hãy cút đi!”
20. EM MUỐN ĐI VỚI ANH
Giống như việc tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng tôi được ân ái với nữ thần trong tim của mình, giờ đây, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình lại đuổi người con gái trong mộng của mình cút đi như vậy. Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng đang rất đau khổ của Mạt Mạt, tôi lại cảm thấy ân hận. Nhưng lời đã nói ra rồi, thêm vào đó là những lời giục giã của Đại T, tôi không hạ mình xuống xin lỗi cô ấy được. Chỉ có thể cương quyết hất mạnh tay cô ấy ra.
Mạt Mạt bị tôi gạt ra một cách thê thảm nhưng vẫn không nản lòng gọi với theo: “Công Trị Hi!”
“…” Tôi quay lại nhìn cô ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia, ba phần là là kinh ngạc còn bảy phần là đau khổ. Trái tim tôi lại trở nên mềm yếu, “Về sớm đi.” Rồi sau đó không một lần quay đầu lại, cùng với Đại T bước ra khỏi quán bar.
Đêm hôm đó, tôi và Đại T đến một quán karaoke gần trường học để uống rượu. Chúng tôi tha hồ văng tục, tha hồ uống rượu, liên tục nâng cốc, liên tục uống cạn, vì tình hữu nghị vô giá giữa hai chúng tôi, vì những lời tự trách bản thân mình khi đã tàn sát đối phương, vì lý tưởng còn rất mông lung và xa vời của chúng tôi, vì trách nhiệm nặng nề trên đôi vai của chúng tôi… và còn vì tình yêu mà mỗi chúng tôi đều không thể giãi bày.
Hóa ra Đại T đã yêu Uyển Nghi say đắm từ lâu nhưng vì người anh em là tôi, cậu ấy đành phải chôn giấu tình cảm của mình. Đêm hôm đó, sau khi đã uống quá say, tôi nghe được những lời nói chân thực nhất từ đáy lòng của cậu ấy: “Mẹ cậu chứ, cậu còn gì không mãn nguyện nữa nào! Hàng ngày, cậu được ôm ấp người con gái mà tôi yêu mến nhất, cậu có biết không hả! Cậu ôm người con gái mà tôi yêu mến nhất! Cậu có hiểu thế nào là trân trọng không hả? Cậu đã được thỏa mãn rồi! Lại còn đánh lộn với tôi chỉ vì một con đĩ? Cậu đánh tôi cũng không sao, cậu đánh tôi có nghĩa là cậu coi trọng con đĩ đó như thế nào! Còn Uyển Nghi thì sao! Mẹ kiếp, cậu nói cho tôi nghe xem! Uyển Nghi phải làm thế nào! Cậu dự định để cô ấy phải làm thế nào? Nếu biết trước thế này, ngay từ lúc đầu, tôi đã không nhường nhịn cho cậu, cậu là một thằng đểu cáng… đểu cáng! Uống! Ông chủ hôm nay sẽ dạy bảo… dạy bảo cậu!”
Tôi hỏi Đại T, cậu yêu Uyển Nghi như vậy, tại sao không theo đuổi cô ấy.
Đại T trợn tròn mắt nhìn tôi, nhăn mày nhăn mặt nói: “Tôi sao có thể tùy tiện nói với Uyển Nghi? Như thế là mạo phạm, là dung tục.” Hóa ra, một người đàn ông mạnh mẽ như Đại T, hễ nói đến tình yêu cũng trở nên mềm yếu, nhu nhược như vậy.
Bởi vì yêu thích nên mới tự ti. Cũng giống như tôi với Mạt Mạt vậy.
Tôi lúc đó cũng say không còn biết trời đất gì nữa, đầu óc trĩu nặng còn chân tay lại nhẹ tênh tênh, tôi nhắm mắt lại, nói như mê sảng: “Xin lỗi! Là người anh em này đã có lỗi với cậu! Xin lỗi! Xin lỗi…”
“Từ nay về sau, nhất định phải đối tốt với Uyển Nghi, cậu biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Không được để ý đến con đĩ đó nữa, biết chưa!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Con đĩ đó không phải là thứ tốt đẹp gì! Cô ta chuyên làm hại đàn ông, biết chưa?”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Đại T hỏi một câu, tôi lại gật đầu hưởng ứng một câu, mỗi lần hưởng ứng đó, chúng tôi lại chạm cốc. Uống cho tới khi tôi không còn biết thứ mình đang uống vào bụng là rượu hay là nước nữa, cũng không biết thứ nước đó đang được mình đổ vào miệng hay vào mũi nữa…
Uống đến khi toàn thân mềm nhũn như bùn non, Đại T lại muốn tôi gọi điện cho Uyển Nghi, gọi cô ấy đến đón tôi về nhà.
“Gọi đi! Vợ… vợ của mình… còn phải khách sáo làm gì!” Mồm miệng Đại T sặc sụa hơi rượu, nói xong câu đó thì ngã lăn ra ghế, ngủ lịm đi không còn biết gì nữa.
Hào khí của tôi lại nổi lên, tôi đưa tay bấm điện thoại một cách đầy thành thục, “A lô! Vợ… ơi! Chồng… chồng em uống say rồi! Đang ở quán karaoke **, hãy đến đây… đến đón ông chủ về… về nhà… ngủ!” Sau đó vứt điện thoại sang một bên, đổ gục luôn xuống ghế, bên cạnh Đại T.
Một lát sau, em trai Đại T tới đón cậu ấy về. Khi em trai cậu ấy lay gọi tôi, tôi còn lè nhè nói đừng đụng vào tôi, vợ tôi đến đón tôi ngay bây giờ! Cậu ấy đành dìu Đại T về nhà trước.
Một hồi lâu sau, tôi cảm thấy có người đang lôi kéo tôi, tôi dùng chút lí trí cuối cùng còn sót lại cố điều khiển cơ thể gục lên người cô ấy, tôi bị cô ấy nửa lôi nửa kéo vào một chiếc xe taxi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thấy có người đang cởi bỏ bộ quần áo dính đầy vết nôn mửa của tôi, lại dùng khăn ấm lau ngườ