ã đoán biết rằng, trái tim của người con gái này giống như bóng nguyệt trong gương, như hoa trong nước, không thể nào nắm bắt được, cũng không thể nào lưu giữ được. Chỉ có thể tự an ủi mình: ba năm trước, cô ấy mới bao nhiêu tuổi, làm sao đã hiểu được thế nào là tình yêu.
Nàng tiên trước mặt tôi bây giờ dường như chẳng buồn để ý tới tâm trạng đang rối bời suy nghĩ của tôi, vẫn điềm tĩnh ngồi uống trà, không bị bất cứ tạp âm nào của thế giới này làm phiền đến nàng. Còn tôi lại muốn chôn vùi tất cả, chôn dấu tấm biển với dòng chữ “Nhàn đợi hoa nở” kia, chôn vùi tất cả hoa cỏ trong cửa hàng kia, chôn vùi tất cả giai điệu và sự trong lành đang phảng phất trong không gian của cửa hàng kia, còn em nữa… Mạt Mạt, em chính là người con gái mà tôi muốn chôn giấu sâu nhất để độc chiếm cho riêng tôi. Tiên nữ cũng được, yêu tinh cũng không sao, tôi không muốn để người đàn ông nào khác phát hiện ra em nữa.
Cô ấy nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, tôi như bị đắm chìm trong đôi lúm đồng tiền như có mà như không đó. Cảm giác mơ mơ màng màng như đang say rượu, hóa ra, đến một giới hạn nào đó, trà cũng có thể khiến con người ta say được.
Em uống một ngụm trà, ngẩng đầu đọc thành tiếng, chỉ là một mình anh thôi, có được không?
Từ đó về sau, tôi có một giấc mơ, chỉ liên quan tới em.
Sau đó, tôi xin số điện thoại của Mạt Mạt, cô ấy không cho. Trong lúc đang thất vọng, Mạt Mạt lại bảo tôi đưa số điện thoại của mình cho cô ấy.
Vô cùng ngạc nhiên mà cũng hết sức vui mừng. Tôi luôn có cảm giác rằng, tôi và Mạt Mạt đang không trên cùng một độ cao, tôi thường phải ngước lên nhìn cô ấy, thường phải cố gắng bò theo những dấu vết mà cô ấy để lại nhưng làm thế nào cũng không theo kịp được gấu váy của cô ấy. Còn cô ấy lại thản nhiên mỉm cười, tôi thì lại băn khoăn suy nghĩ rất lâu: nụ cười đó là động viên khích lệ hay chỉ là mỉa mai giễu cợt.
Buổi tối, nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, cứ miên man nhớ về dáng vẻ và nụ cười của người con gái đó, nhớ về lời nói và hành động của nàng khi ngồi uống trà, rồi sau đó lại suy tính xem, nếu lần sau nhận được điện thoại của cô ấy, sẽ phải nói những gì, nói như thế nào mới thể hiện được phong độ phi thường của mình.
Với sự hiểu biết của tôi về cô ấy, nếu không có việc gì, cô ấy sẽ tuyệt đối không gọi điện cho tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn nuôi một niềm hy vọng, giống như một thanh niên mới lớn đang chạm vào ngưỡng cửa yêu đương, liên tục hướng tầm nhìn về phía chiếc điện thoại, mỗi tín hiệu dù nhỏ nhất của điện thoại cũng ngỡ là cô ấy gọi để rồi lại thất vọng tràn trề.
Cái con bé đáng chết này, liệu có phải cô ấy đã quên tôi rồi không. Tôi không dám đoán mò, cũng không dám nói thẳng, thậm chí còn không dám đặt tên cho những tâm sự trong lòng mình là tình yêu nữa.
Uyển Nghi thì đem vứt bỏ bộ quần áo mà Mạt Mạt trả lại, cô ấy nói sợ bị nhiễm bệnh. Tôi cảm thấy giữa những người con gái đẹp thường có một sự đố kị nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Mạt Mạt không gọi điện cho tôi, một tháng đã trôi qua, tôi cũng không gặp cô ấy. Chỉ có thể nghe một vài câu chuyện liên quan tới Mạt Mạt qua lời kể của vài vị khách quen của Blue 18: có người nói Mạt Mạt là một đứa con hoang, có người nói mẹ của Mạt Mạt là một kỹ nữ, lại có người nói Mạt Mạt là con gái của một quan tham… Lâu dần, tôi cũng không còn chờ đợi Mạt Mạt nữa bởi dù sao, bên cạnh tôi đã luôn có cô bạn gái xinh đẹp Uyển Nghi rồi.
Mẹ tôi cũng rất hài lòng về Uyển Nghi. Tuần trước, mẹ bị sốt cao phải nằm viện, Uyển Nghi còn lo lắng hơn cả tôi – đứa con trai ruột của bà. Cả đêm cô ấy thức trong bệnh viện, quan tâm, chăm sóc cho mẹ tôi. Mẹ tôi cảm động đến rơi nước mắt, khi đã khỏi ốm rồi, mẹ liền tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, đưa cho tôi, bảo tôi trao cho Uyển Nghi.
Đó là món quà mà bà muốn tặng cho con dâu của mình.
Dần dần, cuộc sống của tôi lại quay về với vòng quay cũ, đi học, về nhà, ăn cơm, ngủ, làm tình. Cuộc sống chung cùng với mắm muối dầu mỡ đã biến Uyển Nghi từ một tiên nữ trở thành người nội trợ trong nhà. Ngày này qua ngày khác, cùng với những bài tập lớn nhỏ liên miên của thầy giáo, dưới sự thúc ép của Uyển Nghi, cuộc sống cứ trôi qua một cách đơn điệu như vậy. Tôi không còn mơ tưởng đến người con gái đã khiến cho mình hồn xiêu phách lạc hôm nào, chỉ có đôi khi, tôi vô tình nhớ tới những giọt nước mắt của cô ấy, nhớ tới đôi má lúm đồng tiền, nhớ tới kỷ niệm được ngồi uống trà cùng với cô ấy.
Tôi vốn cho rằng, giữa tôi và cô ấy sẽ không còn chút liên hệ nào nữa, trong lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy đã quẳng số điện thoại của tôi đi rồi thì tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mạt Mạt.
Hôm đó, tôi đi uống rượu và hát karaoke cùng với Uyển Nghi và những người bạn của cô ấy. Một người với tửu lượng tầm thường như tôi, sau khi nâng cốc chúc vài vòng với các chị em đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Lấy lý do muốn hát vài bài, tôi thu mình lại một góc phòng, ngồi nhìn mấy cô gái chơi đùa như đang phát cuồng cả lên. Ngoài Uyển Nghi ra, sáu cô gái còn lại quả là biết hưởng thụ và chơi đùa, oản tù tì uống rượu không thua gì cánh đàn ông. Một cô gái trong số đó có bài oản tù tì vô cùng thú vị, cô ấy vén tay áo lên, gân cổ lên hét lớn: “Chó ở núi Vũ Đương à; cưỡi cũng cưỡi không được à; cưỡi chiếc xe đạp cũ a; cùng nhau đi uống rượu à; rượu còn đắt hơn gạo a; nhất định phải uống say à!” Bài vè khiến các cô gái còn lại cười nghiêng cười ngả. Uyển Nghi vốn không phải là một cô gái vô tư cởi mở như vậy, cô ấy không biết chơi oản tù tì uống rượu nhưng cũng nắm tay lại, chơi trò đá, kéo, vải một cách nhiệt tình.
Tôi là người đàn ông duy nhất ở đây. Vốn dĩ, khi đám bạn bè rủ Uyển Nghi đi chơi, tôi đã nhất quyết không đi cùng. Uyển Nghi nói, hôm nay là sinh nhật của bạn thân, mọi người đều đem theo người nhà đi cùng, còn nói là có thể cô ấy sẽ uống say nên muốn tôi đi cùng. Kết quả, đến nơi rồi mới biết, chỉ có mình tôi là đàn ông, tôi nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trêu ghẹo của các cô gái.
Vài lần đứng lên định về trước, Uyển Nghi lại kéo tay tôi nũng nịu đòi ở lại.
Uống thêm một chút nữa, các cô gái bắt đầu trở nên đầy hưng phấn, tháo tung dây buộc tóc, quay cuồng, lắc lư theo điệu nhạc. Uyển Nghi cũng cởi áo khoác ngoài, để lộ hai cánh tay trắng ngần, đi chân không, dẫm lên ghế sôpha, giơ cao cái đĩa trên tay hét lớn: “Mở đi! Mở đi!”
Tôi thầm kinh ngạc, không ngờ, một yểu điệu thục nữ lại có thể có những hành động thô lỗ như vậy. Hình tượng trong sáng dịu dàng của Uyển Nghi bỗng mất dần trong tâm trí tôi, thay vào đó là ý nghĩ chán ghét.
Tôi lại nhớ tới Mạt Mạt.
Giống như so sánh giữa ngọc sáng và đá cuội. Một viên ngọc đẹp nhưng nếu không may bị phát hiện ra một tì vết cũng có thể bị rớt giá một cách thê thảm; một viên đá bình thường nhưng vì nó kỳ lạ, khác thường cũng có thể trở thành vật báu vô giá!
Uyển Nghi chính là viên ngọc đẹp bị phát hiện ra tì vết đó, còn Mạt Mạt lại chính là viên đá bình thường mà tâm hồn tôi đang hướng tới.
Tôi đang soi mói viên ngọc vốn tròn trịa hoàn mỹ nhưng lại bao dung với một viên đá chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt.
Bị dồn ép vào một góc cùng với tiếng hò hét, tiế
Nàng tiên trước mặt tôi bây giờ dường như chẳng buồn để ý tới tâm trạng đang rối bời suy nghĩ của tôi, vẫn điềm tĩnh ngồi uống trà, không bị bất cứ tạp âm nào của thế giới này làm phiền đến nàng. Còn tôi lại muốn chôn vùi tất cả, chôn dấu tấm biển với dòng chữ “Nhàn đợi hoa nở” kia, chôn vùi tất cả hoa cỏ trong cửa hàng kia, chôn vùi tất cả giai điệu và sự trong lành đang phảng phất trong không gian của cửa hàng kia, còn em nữa… Mạt Mạt, em chính là người con gái mà tôi muốn chôn giấu sâu nhất để độc chiếm cho riêng tôi. Tiên nữ cũng được, yêu tinh cũng không sao, tôi không muốn để người đàn ông nào khác phát hiện ra em nữa.
Cô ấy nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, tôi như bị đắm chìm trong đôi lúm đồng tiền như có mà như không đó. Cảm giác mơ mơ màng màng như đang say rượu, hóa ra, đến một giới hạn nào đó, trà cũng có thể khiến con người ta say được.
Em uống một ngụm trà, ngẩng đầu đọc thành tiếng, chỉ là một mình anh thôi, có được không?
Từ đó về sau, tôi có một giấc mơ, chỉ liên quan tới em.
Sau đó, tôi xin số điện thoại của Mạt Mạt, cô ấy không cho. Trong lúc đang thất vọng, Mạt Mạt lại bảo tôi đưa số điện thoại của mình cho cô ấy.
Vô cùng ngạc nhiên mà cũng hết sức vui mừng. Tôi luôn có cảm giác rằng, tôi và Mạt Mạt đang không trên cùng một độ cao, tôi thường phải ngước lên nhìn cô ấy, thường phải cố gắng bò theo những dấu vết mà cô ấy để lại nhưng làm thế nào cũng không theo kịp được gấu váy của cô ấy. Còn cô ấy lại thản nhiên mỉm cười, tôi thì lại băn khoăn suy nghĩ rất lâu: nụ cười đó là động viên khích lệ hay chỉ là mỉa mai giễu cợt.
Buổi tối, nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, cứ miên man nhớ về dáng vẻ và nụ cười của người con gái đó, nhớ về lời nói và hành động của nàng khi ngồi uống trà, rồi sau đó lại suy tính xem, nếu lần sau nhận được điện thoại của cô ấy, sẽ phải nói những gì, nói như thế nào mới thể hiện được phong độ phi thường của mình.
Với sự hiểu biết của tôi về cô ấy, nếu không có việc gì, cô ấy sẽ tuyệt đối không gọi điện cho tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn nuôi một niềm hy vọng, giống như một thanh niên mới lớn đang chạm vào ngưỡng cửa yêu đương, liên tục hướng tầm nhìn về phía chiếc điện thoại, mỗi tín hiệu dù nhỏ nhất của điện thoại cũng ngỡ là cô ấy gọi để rồi lại thất vọng tràn trề.
Cái con bé đáng chết này, liệu có phải cô ấy đã quên tôi rồi không. Tôi không dám đoán mò, cũng không dám nói thẳng, thậm chí còn không dám đặt tên cho những tâm sự trong lòng mình là tình yêu nữa.
Uyển Nghi thì đem vứt bỏ bộ quần áo mà Mạt Mạt trả lại, cô ấy nói sợ bị nhiễm bệnh. Tôi cảm thấy giữa những người con gái đẹp thường có một sự đố kị nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Mạt Mạt không gọi điện cho tôi, một tháng đã trôi qua, tôi cũng không gặp cô ấy. Chỉ có thể nghe một vài câu chuyện liên quan tới Mạt Mạt qua lời kể của vài vị khách quen của Blue 18: có người nói Mạt Mạt là một đứa con hoang, có người nói mẹ của Mạt Mạt là một kỹ nữ, lại có người nói Mạt Mạt là con gái của một quan tham… Lâu dần, tôi cũng không còn chờ đợi Mạt Mạt nữa bởi dù sao, bên cạnh tôi đã luôn có cô bạn gái xinh đẹp Uyển Nghi rồi.
Mẹ tôi cũng rất hài lòng về Uyển Nghi. Tuần trước, mẹ bị sốt cao phải nằm viện, Uyển Nghi còn lo lắng hơn cả tôi – đứa con trai ruột của bà. Cả đêm cô ấy thức trong bệnh viện, quan tâm, chăm sóc cho mẹ tôi. Mẹ tôi cảm động đến rơi nước mắt, khi đã khỏi ốm rồi, mẹ liền tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, đưa cho tôi, bảo tôi trao cho Uyển Nghi.
Đó là món quà mà bà muốn tặng cho con dâu của mình.
Dần dần, cuộc sống của tôi lại quay về với vòng quay cũ, đi học, về nhà, ăn cơm, ngủ, làm tình. Cuộc sống chung cùng với mắm muối dầu mỡ đã biến Uyển Nghi từ một tiên nữ trở thành người nội trợ trong nhà. Ngày này qua ngày khác, cùng với những bài tập lớn nhỏ liên miên của thầy giáo, dưới sự thúc ép của Uyển Nghi, cuộc sống cứ trôi qua một cách đơn điệu như vậy. Tôi không còn mơ tưởng đến người con gái đã khiến cho mình hồn xiêu phách lạc hôm nào, chỉ có đôi khi, tôi vô tình nhớ tới những giọt nước mắt của cô ấy, nhớ tới đôi má lúm đồng tiền, nhớ tới kỷ niệm được ngồi uống trà cùng với cô ấy.
Tôi vốn cho rằng, giữa tôi và cô ấy sẽ không còn chút liên hệ nào nữa, trong lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy đã quẳng số điện thoại của tôi đi rồi thì tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mạt Mạt.
Hôm đó, tôi đi uống rượu và hát karaoke cùng với Uyển Nghi và những người bạn của cô ấy. Một người với tửu lượng tầm thường như tôi, sau khi nâng cốc chúc vài vòng với các chị em đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Lấy lý do muốn hát vài bài, tôi thu mình lại một góc phòng, ngồi nhìn mấy cô gái chơi đùa như đang phát cuồng cả lên. Ngoài Uyển Nghi ra, sáu cô gái còn lại quả là biết hưởng thụ và chơi đùa, oản tù tì uống rượu không thua gì cánh đàn ông. Một cô gái trong số đó có bài oản tù tì vô cùng thú vị, cô ấy vén tay áo lên, gân cổ lên hét lớn: “Chó ở núi Vũ Đương à; cưỡi cũng cưỡi không được à; cưỡi chiếc xe đạp cũ a; cùng nhau đi uống rượu à; rượu còn đắt hơn gạo a; nhất định phải uống say à!” Bài vè khiến các cô gái còn lại cười nghiêng cười ngả. Uyển Nghi vốn không phải là một cô gái vô tư cởi mở như vậy, cô ấy không biết chơi oản tù tì uống rượu nhưng cũng nắm tay lại, chơi trò đá, kéo, vải một cách nhiệt tình.
Tôi là người đàn ông duy nhất ở đây. Vốn dĩ, khi đám bạn bè rủ Uyển Nghi đi chơi, tôi đã nhất quyết không đi cùng. Uyển Nghi nói, hôm nay là sinh nhật của bạn thân, mọi người đều đem theo người nhà đi cùng, còn nói là có thể cô ấy sẽ uống say nên muốn tôi đi cùng. Kết quả, đến nơi rồi mới biết, chỉ có mình tôi là đàn ông, tôi nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trêu ghẹo của các cô gái.
Vài lần đứng lên định về trước, Uyển Nghi lại kéo tay tôi nũng nịu đòi ở lại.
Uống thêm một chút nữa, các cô gái bắt đầu trở nên đầy hưng phấn, tháo tung dây buộc tóc, quay cuồng, lắc lư theo điệu nhạc. Uyển Nghi cũng cởi áo khoác ngoài, để lộ hai cánh tay trắng ngần, đi chân không, dẫm lên ghế sôpha, giơ cao cái đĩa trên tay hét lớn: “Mở đi! Mở đi!”
Tôi thầm kinh ngạc, không ngờ, một yểu điệu thục nữ lại có thể có những hành động thô lỗ như vậy. Hình tượng trong sáng dịu dàng của Uyển Nghi bỗng mất dần trong tâm trí tôi, thay vào đó là ý nghĩ chán ghét.
Tôi lại nhớ tới Mạt Mạt.
Giống như so sánh giữa ngọc sáng và đá cuội. Một viên ngọc đẹp nhưng nếu không may bị phát hiện ra một tì vết cũng có thể bị rớt giá một cách thê thảm; một viên đá bình thường nhưng vì nó kỳ lạ, khác thường cũng có thể trở thành vật báu vô giá!
Uyển Nghi chính là viên ngọc đẹp bị phát hiện ra tì vết đó, còn Mạt Mạt lại chính là viên đá bình thường mà tâm hồn tôi đang hướng tới.
Tôi đang soi mói viên ngọc vốn tròn trịa hoàn mỹ nhưng lại bao dung với một viên đá chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt.
Bị dồn ép vào một góc cùng với tiếng hò hét, tiế