Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full (xem 2084)

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

có vẻ hơi hơi có vấn đề của hắn làm tôi chột dạ, ngồi lùi lại, hai tay đưa lên theo kiểu che thân trước nguy hiểm.


Phát…hiện…gì chứ? – tôi lắp bắp.


Phước Nguyên ngơ ngẩn trước thái độ kì lạ của tôi. Sau vài giây nhăn trán, anh ta bỗng dưng cười lăn ra. Giọng cười này còn khiến tôi sợ hãi hơn nữa…


Anh đang bị cái gì vậy? Nếu anh có âm mưu nào xấu xa với tôi thì tôi sẽ không nương tay đâu đấy!


Tôi gằn giọng răn đe. Mặt dù trong lòng rất rất sợ hãi…


Anh cười vì em của anh đáng yêu quá thôi. Lại đây anh ôm một cái nào!


Tên tóc vàng vừa nói vừa giang hai tay ra khiến tôi hốt hoảng hơn.


Anh…dừng lại! Này…


Tôi cố gắng hét thật to nhưng hình như không có tác dụng thì phải. Phước Nguyên vẫn xấn tới và chụp lấy tôi, ôm ghì lại và đung đưa như mẹ ôm con ru ngủ làm tôi suýt nữa ngộp thở.


Nhìn em cũng không đến nỗi ốm yếu nhưng khi ôm em thì mới biết em vẫn bé nhỏ làm sao. Càng lúc anh càng nặng rồi thì phải. Lát nữa tôi dẫn anh đi bệnh viện khám thử xem sao nhé? Uh! Chắc cũng phải đi khám thôi. Lỡ mà yêu em nhiều quá, tim anh không chịu nỗi áp lực thì cũng nguy hiểm lắm. Bó tay với anh thật rồi. Hờ hờ…


Sau vài phút thì tên tóc vàng cũng chịu buông tôi ra. Khỏi phải nói là tôi mừng như thế nào. Thà anh ta cứ lạnh lùng thờ ơ thì tôi còn cảm thấy thoải mái hơn bây giờ. Chứ cứ như lúc này, tự nhiên một tình yêu lớn lao không biết từ đâu đè ập xuống đời tôi, nhưng trong phút chốc tình yêu đó lại biến mất và đùng một phát thì mọi thứ lại trở về như cũ thì làm sao mà tôi thích ứng cho kịp đây. Haizzzz…


Hôm qua đúng là anh rất giận em. Vì em bảo rằng anh coi em như người dưng. Nhưng đêm qua, sau khi suy nghĩ lại thì anh mới biết lý do…


Tôi ngẩng đầu nhìn lên anh ta. Lý do lý trấu gì đây nhỉ?


Em có biết bệnh mất trí nhớ tạm thời không? Hả? – tôi tròn mắt trước câu hỏi của Phước Nguyên. Có lẽ bây giờ thì em sẽ chưa tin. Nhưng em hãy nhớ những gì mà anh nói sau đây. Thời gian trôi qua sẽ là minh chứng lớn nhất để em biết những gì anh nói là thật hay không.? Theo lời nguyền, thì sau khi anh tìm ra được em anh sẽ phải đối diện với chứng mất trí nhớ tạm thời. Tức là sẽ có lúc anh không nhớ em là ai, như cách đây vài ngày, anh đã coi em như người dưng và khiến em tức giận. Bản thân anh cũng không biết khi nào chứng mất trí nhớ này sẽ tái diễn, vì nó không có quy luật cụ thể. Vì thế em thông cảm cho anh nhé. Và khi nào anh quên mất em thì hạn chế đừng gặp anh. Vì anh sợ mình sẽ làm tổn thương em. Đó là điều anh không hề muốn chút nào. Anh đang nói cái gì thế? – tôi vẫn chẳng hiểu cho lắm những gì mà anh ta vừa nói. Em đừng hỏi. Vì dù anh có giải thích thì em vẫn không thể hiểu được cho tới khi nào em nhớ ra tất cả. Vậy cuối cùng là như thế nào? Là những khi anh không nhớ được em là ai thì hãy cố gắng chịu đựng nỗi nhớ anh để tránh mặt anh. Đó là toàn bộ những gì anh muốn em làm. Hiểu chứ? Không hiểu.


Tôi trả lời gọn lỏn rồi đứng dậy. Anh ta càng nói thì tôi càng thấy không tin. Cái gì mà kiếp trước kiếp sau chứ? Cái gì mà mất trí nhớ tạm thời chứ? Buồn cười thật.


Đang tính bước ra cửa để đi về thì cửa phòng tên tóc vàng đột nhiên mở toang. Tôi đứng khựng lại. Sau vài giây thì Phước Nguyên cũng đứng lên, mặt biến sắc.


Cái gì thế này hả Phước Nguyên? Cô ta là ai? Mẹ…


Chap 35:


Tôi thực sự thấy sợ trước ánh mắt tức giận của mẹ Phước Nguyên. Hai chân tôi run lên và mắt thì nhìn sững không chớp. Phước Nguyên dường như nhận ra sự sợ hãi của tôi nên nhanh chóng tiến lại nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:


Em đừng sợ. Mẹ anh hiền lắm.


Miệng nói là vậy nhưng cái nắm tay của anh ta còn run hơn cả tôi. Mẹ Phước Nguyên sau vài giây kinh ngạc tức giận cất tiếng nói:


Chưa bao giờ con khiến mẹ phải lo lắng nhưng sao bây giờ con lại hành động ngu xuẩn như thế này hả Nguyên? Giới truyền thông xem con là món ăn khoái khẩu nhất nên con muốn làm cho họ ngon miệng hả?


Cùng lúc đó là một tờ báo được quăng thẳng về phía Phước Nguyên làm tôi giật bắn mình.


Và bây giờ thì tôi đã hiểu lý do cho sự giận dữ tột độ của bà ấy, đồng thời cũng là lý do cho sự xuất hiện bất thình lình trong phòng Phước Nguyên trong thời điểm này (vì tên tóc vàng nói với tôi là ba mẹ anh ta đi công tác cả rồi @@). Đó chính là trang nhất của tờ báo Ngôi sao đăng nguyên si hình ảnh Phước Nguyên dùng thân mình che chắn cho tôi trước hàng trăm máy quay của người hâm mộ trong tối hôm qua. Cái tít nghe còn giật gân hơn: “Hotboy Ryo và nghi án đồng tính”. Đọc xong cái tít tôi tức đến muốn xì khói lỗ tai. Tối qua rõ ràng tôi mặc váy, đeo bông tai, mang giày cao gót thế mà cái tên nhà báo dở hơi này lại dám nói tôi là con trai ư? Tức quá đi mất thôi!


Con đã dự tính được điều này nhưng không ngờ lại được lên cả trang nhất luôn! – câu nói nửa đùa nửa thật của Phước Nguyên khiến tôi hoảng hồn, lúc này rồi mà anh ta vẫn còn thản nhiên như thế cơ à? Con…con…Thật là không chịu đựng được con nữa rồi! – mẹ tên tóc vàng xem chừng cũng chuẩn bị bó tay với con trai của mình. Đã là nghệ sĩ, lại sống trong thời đại này thì phải chấp nhận sống chung với scandal mẹ à. Chuyện chỉ có thế này mà mẹ cũng phải bỏ dở công tác trở về đây hay sao? Đúng là người nổi tiếng luôn kèm theo scandal nhưng tại sao con lại vướng vào những loại scandal tầm thường theo kiểu thị trường như thế này chứ? Hình tượng mẹ xây dựng cho con không phải đi theo hướng này con hiểu không? Con cũng không muốn thế này. Nhưng đây là vạn bất đắc dĩ. Lần sau con sẽ chú ý hơn. Mẹ đừng quá bận tâm. Được. Ta sẽ không nói chuyện đó nữa. Bây giờ ta muốn lời giải thích của con cho sự xuất hiện của con bé giúp việc này. Nói đi! Tại sao nó lại có mặt ở đây? Người yêu mới của con. Chuyện này cũng đâu có gì lạ. Con đưa người yêu về phòng là chuyện bình thường thôi. Nhưng tại sao lại phải là một con bé giúp việc? Đổi gu mẹ ạ. Ta không cần biết. Chấm dứt ngay đi. Vâng. Khi nào chán thì tất con bỏ. Mẹ đừng bận tâm ảnh hưởng đến sức khỏe.



Lúc này thì tôi đang đi ra phía cổng của nhà tên tóc vàng. Hai mẹ con họ vẫn còn nói chuyện gì đó với nhau. Tôi cũng đủ mệt tai rồi nên không muốn ở lại đó thêm phút giây nào nữa. Chắc mọi người sẽ thắc mắc vì sao nghe những lời nói đầy đểu cáng và ngạo mạn của Phước Nguyên hồi nãy mà tôi vẫn không chút phản ứng lại. Đơn giản là vì trước khi nói ra những lời đó, tên tóc vàng đã thông báo trước qua suy nghĩ cho tôi như thế này:


” Có lẽ anh sẽ phải nói những lời rất khó nghe. Nhưng em phải bình tĩnh và đừng phản ứng lại. Em chỉ cần biết đó đều là những lời nói dối. Ok?”


Do vậy mà mặc cho hai mẹ con họ đối đáp với nhau thì tôi vẫn chẳng thèm phản ứng gì. (Tuy nhiên nghe cái cách anh ta nói thực lòng tôi cũng thấy tức tức >”<)


Vừa bước ra khỏi cổng thì tôi chợt thấy anh Tú lái xe tiến tới. Bắt gặp tôi, ổng dừng lại, ló mặt ra hỏi han:


Sao em lạ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tình Học Trò

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

Bàn Có 5 Chỗ Ngồi

“Cho bố lên thăm mẹ mày đi, bố chỉ muốn nắm tay bà ấy lần cuối…”

Choáng Váng Phát Hiện Ra “Bộ Mặt Thật” Của Bạn Gái Hotgirl Nhờ… Một Cơn Mưa Rào