Chàng bước ra đi thẳng, nàng cũng bước ra nhưng rẽ ngang, chàng và nàng chẳng ai nói gì với nhau. Thế là tất thảy bể mộng, thư ký hả hê “em đã bảo mọi người mà, truyền thống vốn là CMO, CFO chẳng bao giờ ưa được nhau”. Mấy chị nhân viên ai nấy nét mặt tiu nghỉu, ỉu xìu như bánh đa nhúng nước kéo nhau về. Còn mình thư ký, thiết nghĩ mình cũng quý Giám đốc Marketing, bước chân theo định bụng mời CMO đi ăn.
- 30 phút nữa mẹ em đáp máy bay, mình ra sân bay thôi anh! – CMO mỉm cười ngay khi xe của CFO vừa tới.
- Em ổn chứ? Cả ngày hôm nay không ăn được gì mà! – CFO chưa khi nào dịu dàng tới thế, mở cửa xe.
- Em không sao. – CMO dù nét mặt hơi mệt mỏi nhưng vẫn hạnh phúc nhìn CFO trước khi vào trong xe.
” A… a… a… Mấy chị ơi!!! Là thật đấy!”
- – - – - – - THE END – - – - – - -
Ngoại Truyện 1
Sân bay Nội Bài…
Vi nép sát vào người Minh Anh, các cuộc họp kéo dài liên tiếp từ sáng tới tối, cộng thêm cả ngày không ăn được gì khiến sức lực nó như bị vắt kiệt.
- Em mệt lắm không?- Minh Anh đưa tay chạm lên má nó, giọng anh rất mực dịu dàng.
Nó khẽ cựa mình lắc đầu. Mắt tập trung vào dòng người đang dần bước ra nhưng mãi vẫn không thấy mẹ đâu. Vi bắt đầu lo lắng, nó lục tìm điện thoại trong túi lại quên mất rằng điện thoại đã hết pin.
- Bình tĩnh nào Vi, lấy máy anh gọi thử xem sao.
Anh đưa điện thoại cho nó, động tác của Vi bỗng trở nên gấp gáp, đầu dây bên kia không có ai nghe máy. Nó lại bấm số của dì, Vi khẽ thở phảo khi máy có tín hiệu.
- Dì ạ? Con là Vi đây. Mẹ con đi chuyến bay lúc mấy giờ hả dì? Sao con chưa thấy mẹ đâu?
- Dạ? Mãi tới tuần sau ạ? Con không thấy mẹ nói gì cả. Vâng máy con hết pin. Dạ. Con biết rồi. Con chào dì.
Đưa trả điện thoại cho anh, Vi ngao ngắn lắc đầu:
- Mẹ em huỷ vé về Việt Nam, đi du lịch Pháp với dì.
Anh khẽ gật đầu, dìu nó ra khỏi sân bay. Ra tới nơi, Vi ngay lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, nôn tới tấp cho tới khi trong bụng không còn thứ gì. Lâu lắm rồi nó không còn có cảm giác này.
Anh đỡ nó dậy, lấy khăn lau miệng cho Vi.
- Em có muốn đi viện khám bây giờ không?
- Không, em không đi đâu.- Nó lắc đầu, trên đời này nó sợ nhất là kim tiêm và hãi nhất là bắc sĩ.
- Thôi được rồi.
Anh mở cửa xe cho nó, đang chuẩn bị sang ghế bên kia thì chợt cả hai cùng phát hiện có ai đó đang nhìn mình. Quay lại thì thấy một bà lão tầm 70 tuổi, đang lục thứ gì đó trong túi đồ.
- Cháu gái, cháu ăn cái này đi, cháu dâu bà cũng như cháu. Khổ, chỉ cần cố gắng qua hai tháng đầu, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.- Bà lão đưa cho Vi một hộp ô mai.
Sắc mặt Vi từ trắng xanh chuyển sang hồng, còn sắc mặt Minh Anh thì chuyển từ hồng sang trắng xanh, chưa kịp để nó giải thích bà lão đã chào tạm biệt rồi rời đi.
Vi nhìn hộp ô mai trên tay, thoáng chốc chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui.
- Chúng ta… bà ấy hiểu nhầm rồi.- Vi khó khăn chốt một câu.
- Sẽ sớm thành sự thật thôi.- Anh Minh Anh không nhìn nó, chốt câu cuối. Trong phút chốc Vi thấy bản thân mình hoá đá.
Ngoại Truyện 2
Minh Anh cho hạ cửa kính xuống, đôi mắt đen như lưu ly khẽ se lại khi nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt nó:
- Em muốn ăn gì không? Hồi ở bên kia em ăn uống thế nào mà giờ bệnh dạ dày lại nặng như vậy?
Vi cúi đầu, mặc dù mẹ đã can ngăn nhưng khoảng thời gian ở bên ấy nó bỏ bữa suốt, lại lao vào lịch học và làm thêm như điên, chỉ vì nó sợ, nó sợ… chỉ cần có bất cứ tích tắc nào rảnh rỗi nó sẽ vì nhớ anh mà bị giày vò, nó sợ đối diện với sự thật là anh đã ra đi… đi mãi…
- Em vẫn ăn uống bình thường mà.- Nó nói dối, mắt cố gắng không chớp cái nào.
- Bình thường mà ngày nào cũng ở trong thư viện tới khuya mới về.- Mắt anh nhìn về phía trước, giọng nói hết sức thản nhiên.
Vi há hốc:” Sao anh biết?”
- Anh đoán.- Phát hiện mình bị hố, Minh Anh chọn bừa một câu trả lời.=.=
Nó gật gật, anh làm thế nào mà biết được? Như chợt nhớ ra điều gì, Vi quay sang phía anh:
- Sao cái này của em và anh lại giống nhau được nhỉ? Hôm trước chị Vân hỏi em cũng thấy lạ, rõ ràng lúc em mua chị nhân viên quả quyết chi có một cái duy nhất.- Vi giơ bàn tay mình cho anh xem.
Bạn nào đấy khẽ ho nhẹ một cái, sắc mặt không chút biến chuyển trả lời:
” Chắc chị nhân viên ấy lừa em thôi, làm gì có chuyện sản xuất riêng một cái duy nhất? Xem ra là trời định.”
Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, em ngủ một lát đi, tới nơi anh gọi.
” Vâng”
Vi tựa đầu vào cửa xe, gió vờn qua khuôn mặt, ve vuốt bờ mi cong, chỉ một thoáng Vi đã chìm vào giấc ngủ.
Minh Anh kéo cửa kính lên cao một chút, cố gắng để không động tới nó. Nhìn chiếc nhẫn đang sáng lấp lánh trên tay Vi, khoé môi bất giác cong lên. Chị nhân viên đó làm việc thật hiệu quả, thuyết phục khách hàng cũng tốt nốt.
Đưa tay lên xoa thái dương, Minh Anh nhớ lại cái hôm anh im lặng đi theo Vi vào trung tâm mua sắm trong một lần anh sang Anh thăm cô và đã phải tốn công sức dụ dỗ cô bán hàng thế nào mới có thể mời mọc thành công Vi mua chiếc nhẫn này, cùng một đôi với anh.
Anh dừng xe, đưa tay sang bế Vi lên nhà.
Ngoại Truyện 3
Vi đưa thìa cháo lên miệng, đối với dạ dày đang trống rỗng của nó mà nói, bất cứ thứ gì được cho vào bụng lúc này cũng là cực phẩm nhưng quả thực bây giờ Vi đã hiểu vì sao trước đây khi nó nấu ăn cho anh, anh chỉ bảo bình thường bởi quá thực anh nấu rất ngon, tới ăn nó cũng cảm thấy tiếc vì sợ ăn hết.
- Vẫn còn nhiều, em ăn thêm đi.- Như đọc được băn khoăn của nó, anh mỉm cười.
- Anh nấu ngon quá!- Vi thật thà thú nhận.
- Vậy ở lại đây là được rồi, anh sẽ thường xuyên nấu cho em.
Vi ngước mắt nhìn anh, nuốt ực, đúng lúc ấy bên ngoài có chuông cửa, anh kéo ghế đi ra. Chỉ một lát sau mang vào rất nhiều hành lí, Vi chớp mắt liên tục và nhận ra cái đống hành lí anh vừa mang vào là đồ của nó ở khách sạn
- Anh sợ em phải chuyển đồ mệt nên vừa nãy đã nhờ người giúp em rồi.- Anh nhẹ nhàng giải thích.
Đùng… Vi cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, cái này… liệu có phải là sống chung không?
Trong cơn mơ màng, Vi cảm thấy có ai đó bế mình lên, khuôn mặt nó nép sát vào lồng ngực quen thuộc, thoảng một mùi hương quyến rũ, nó tìm được cảm giác bình yên và quen thuộc trong vòng tay ấy nên không suy nghĩ gì nhiều tiếp tục ngủ.
Đã rất lâu rồi Vi không có một giấc ngủ ngon và sâu như thế này, chỉ khiếm khuyết một điều là bụng nó đã bắt đầu biểu tình. Vi mở mắt, tấm rèm đen đã che hết từng sợi nắng mỏng manh cố len vào qua tấm kính. Nó nhìn quanh, đây chẳng phải nhà anh Minh Anh sao? Nó vẫn nhớ như in nội thất trong nhà. Vi bước xuống, ngón tay miết nhẹ lên viền của chiếc bàn làm việc, chạm khẽ lên từng khung ảnh. Anh không cười, nét rạng rỡ thường có ở các s