- Vì… bạn ấy có một điểm rất đặc biệt khiến người ta không thể không nhận ra.
- Điều gì vậy? – Câu nói úp mở của Minh Anh kích thích trí tò mò của tất cả mọi người.
- Có lẽ tôi nên giữ bí mật thì hay hơn.
Trong lúc mọi người nín thở chờ anh tiết lộ điều đặc biệt về nó thì đột nhiên anh chàng tóc đỏ rực bật lên một câu.
- Bạn trước và sau sao mà khác quá! – Rồi vờ xoa đầu làm mọi người phì cười.Đến nó củng chẳng biết điểm đặc biệt gì của mình khiến Minh Anh không thể không nhận ra? Nó thì có gì đặc biệt? Her…
Ở phỉa dưới hàng ghế khán giả, Trang đột nhiên nhoẻn cười.”Anh làm tốt lắm!”
Ôm một con gấu bông to sụ vào phòng (quà tặng đã tham gia. Nản!) nó loay hoay tính toán xem nên đặt ở đâu dể chiếm ít diện tích thôi! (thực tế đến thế là cùng )
- Lúc nãy còn thấy mắt choe choét nước giờ đã tươi tỉnh thấy ớn. Thời tiết chắc xách dép cho cậu quá! – Trang đóng cửa rồi quay lại nhìn nó.
Ngồi phịch xuống giường, nó ngẩn ngơ một hồi, mọi chuyện cứ như là mơ vậy. Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi mà nó đi hết từ nấc thang cảm xúc này sang nấc thang cảm xúc khác…
- Nhưng này, cậu lạ lắm…
- Lạ gì cơ? – Nó ngạc nhiên.
- Thì giả dụ như người khác chắc đã hét ầm lên sung sướng hoặc thể hiện sự phấn khích rồi đằng này cậu lại ngơ ngác, ú ớ… blahblah… Y như nai ấy. HíHí. Ghen tị với bà nội ghê gớm, đươc anh đẹp zai cho cái vật phẩm quá mức này.
- Ưh, lúc ấy cũng không hiểu sao lại như thế nữa.
- Oáp. Thôi, tớ đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ đi, lấy sức mai còn dạy Thùy Chi chứ?
- Cậu cứ đi ngủ trước đi tớ còn phải làm cái này đã.
Lôi quyển nhật kí trong hốc tủ ra, nó viết, phải viết ra cho bằng hết cái mớ cảm xúc lộn xộn này, phải tống khứ nó đi nhanh không Vi chết mất, chết vì hối tiếc…
******
Ngày thứ 3, ngày thứ tư.
Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên hai ngày tiếp theo trôi qua khá là êm đẹp (đó là nếu không kể tới bầy giun trong vở bài tập, xô nước trước cửa làm nó ướt sũng và ti tỉ thứ bà lằng khác… ) tới mức sau khi lau khô tóc nó thật thà:
- Này sao mà em quái chiêu quá vậy? Từ hôm ấy tới giờ có lẽ viết được cả kịch bản dài về việc hành hạ chị đấy nhỉ?
Con bé đang sấy tóc cũng nhìn nó một hồi rồi não nề:
- Chi cũng ghê gớm còn gì? Sao lúc nào cũng có thể tưng tửng như thế? Lại còn trả đũa nữa chứ? Sức chịu đựng “phi sờ phàm”.
- Tại cái hợp đồng của em chứ bộ. Nếu bỏ phải đền gấp đôi, chị lấy đâu ra tiền? Hic, nghèo mà.
Giả bộ tội nghiệp một hồi rồi nó ngước mặt lên:
- Vậy giờ em chịu học rồi đúng không?
- Chị dạy mà không hiểu là em đuổi việc đó, cứ cười đi!
- Yên tâm!
Nó cười thoải mái, thế là giải quyết được một vấn đề lớn. Đeo túi lên vai, nó vẫy chào con bé rồi bước ra.
*
Nhặt thứ mà gia sư vô ý để quên, Thùy Chi để ngay ngắn lên bàn rồi thả người xuống ghế, chờ đợi…
Cạch…
- Anh…
Nó nhảy xuống, chạy lại khoác tay Minh Anh khi anh vừa mới đẩy cửa bước vào phòng.
- Em không muốn chơi nữa ah? – Anh cười nhẹ đồng thời thoát khỏi tay nó.
Anh lúc nào cũng như vậy, vừa đẽ gần vừa xa cách, quen người trợ lí của mình đã ba năm mà nó không hiểu nổi anh đang nghĩ gì.
- Hì. Anh xem camera trên ấy thì biết cả còn gì nữa. Tính ss ấy rất vui..
- …
- Với lại em thấy phần kịch bản ngày cuối ác quá.
- Như thế tức là phần việc của anh đã xong rồi phải không? Thời hạn hợp dồng của anh với anh trai em cũng đã kết thúc.
- Em thấy buồn nhưng sự thật là thế. Haiz. Muốn cưỡng chế anh kí hợp đòng tíếp quá!
Xoa đầu nó anh cười:
- Anh sẽ thường xuyên tới chơi với em Tới giờ anh đi học rồi. Pypy em!
Cánh cửa khép lại, nó đứng im như phỗng, chẳng thể nào giữ được anh ấy – một cơn gió thích tự do. Không phải nó không thích học chỉ là nó cô đơn, nó kiếm chuyện để nhờ tới sự giúp đỡ của anh, để được thấy anh hàng ngày. Ngốc tới thế là cùng. Chi vỗ má tự nhủ: “Mày ích kỉ lắm!”
*******
Sắp đặt
Khi những tia nắng đầu tiên vừa lọt vào phòng là lúc nó mắt nhắm mắt mở dậy để chuẩn bị bữa sáng. Vừa rán trứng nó vừa ngó qua cái thời khóa biểu. Haizzz. Hôm nay toàn là môn khô khan. Sau khi dạy con bé Chi phải bay nhanh lên thư viện mượn sách rồi bay tới chỗ học thêm tiếng Anh. Chẹp. Học kém là khổ thế đấy!
- Bà nội ơi! Trứng cháy bây giờ!
- Ờ, tớ biết rồi mà.- Nó tắt bếp rồi đổt trứng ra đĩa.
- Tớ đi làm ở club nên tối về muộn lắm đấy, đừng chờ mà ngủ đi nhá?
- Đi làm thêm… Cậu…?
- Ừ, chứ bộ cậu nghĩ tớ giàu chắc? Không đi làm thì lấy đâu ra money?
- Tớ có ý kiến gì đâu, chỉ là ngạc nhiên thôi. Hì
- …
- …
- Chút nữa tới trường cậu đi vào nhanh không người ta soi mói đấy biết chưa? Tốt bụng mới dặn đây này, người cầm tay anh ấy hôm qua không phải cậu tớ cũng bầm dập cho te tua rồi.
Nó đánh ực một cách khó khăn:
- Cậu dọa tớ đấy hả?
- Bộ nhìn tớ giống đang nói đùa lắm à?
- Ưh, cảm ơn đã cảnh báo.
Trang nói chẳng sai chút nào, giờ nó mới thấy biết ơn cô bạn của mình ghê, nhờ thế nó mới lẩn nhanh được.
- Sao chị tới muộn quá vậy?
- Xin lỗi em chị bị tắc đường.
- Ưh, lí do hay nhở?
- Chị xin lỗi rồi còn gì. Hi. Giờ học nhé! Các hợp chất vô cơ. Vấn đề một là oxit.
- Chị ghi lên bảng đi, nhác thấy ớn à! Lại còn đọc nhanh nữa chứ…
- Ưh, ưh, em mới là đồ bà chằn đấy, khó tính.
Nó rất ngạc nhiên vì khả năng tiếp thu bài của Thùy Chi, phải nói là con bé cực thông minh, giảng một lần là hiểu ngay.
- Hôm nay học thế thôi chị nhá?
- Còn 30 phút nữa mới hết giờ mà.
- Em nhân nhượng học quá giáo án cho buổi hôm nay thì chị cũng phải nhường em chứ? – Đổi tông nhanh chóng, con bé mở to hai mắt. Hic, đáng sợ!
- Em nhớ học lại bài, phải thuộc hết tính chất đấy. Chị về, được chưa?
Toan thu dọn đồ nó thấy con bé giữ tay mình lại, hỏi một cách chăm chú:
- Chị Vi kể đi.
- Kể gì cơ? – Nó ngạc nhiên không hiểu con bé nói gì.
- Về người đầu tiên chị yêu ấy.
- Hì, chị chưa có người yêu mà.- Cười trừ, nó bỏ quyển giáo án vào túi.
- Thật không?
- Thật.
- Thế sao trong này lại…
Chi giơ quyển nhật kí mà nó luôn mang theo bên mình ra một cách thản nhiên.
- Em… sao em lại cầm nhật kí của chị?
- Hôm ấy đồ của chị bị ướt, chị phơi khô xong quên lấy nó về mà.
(Vi có hai quyển nhật kí, một là mới mua để ở phòng trọ, một là quyển nhật kí rất có ý nghĩa với nó vì gắn liền với một số chuyện.)
Lấy lại quyển Nhật kí, nó cất cẩn thận vào trong túi rồi ngẩng mặt lên hỏi con bé với một chất giọng không thể buồn hơn (không buồn sao được bí mật riêng tư của nó đi tong rồi còn đâu?!)
- Em đọc hết rồi còn muốn chị kể gì nữa? Chuyện cũng lâu rồi.
- Chi thừa nhận nhé!
[