Truyện Hoàng Tử Online Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Truyện Hoàng Tử Online Full (xem 2100)

Truyện Hoàng Tử Online Full

ngày xưa, hồn nhiên và cá tính, chứ không phải là một Trần Thanh Thanh bây giờ, mít ướt và yếu mềm Hix…Nhưng lời nói của tôi dường như không đi kèm với hành động thì phải…buồn quá…

Đầu giờ của ngày thứ 2…
Tôi vày vò mái tóc ngắn cũn của mình ( quên chưa thông báo với mọi người là tôi đã “gọt” đi mái tóc dài, thay vào đó là một quả đầu giống với mấy cô nàng tomboy, lúc cắt xong tôi đã khóc òa lên, haizz, tôi cũng bó tay với chính mình! +_+) trước mấy bài toán khó nhằn mà nguyên cả đêm qua thức trắng vẫn không thể giải ra Dạo này tôi “ngu” đi thì phải, làm gì cũng không được Bực bội, tôi túm lấy một tờ giấy nháp rồi vày nó lại thành viên tròn ném thẳng xuống đất, chưa hả hê, tôi còn đập đầu vào cuốn sách cộp cộp kèm theo lời rên rỉ ỉ ôi:
- Tức quá…tức quá…bức xúc…không thể nào bức xúc hơn…
- Thôi đi nhỏ khùng! Đừng bức xúc nữa! Kẹo nè!
Tôi ngừng lại công việc hành hạ bản thân…Nhưng tôi không ngẩng đầu lên Vì đơn giản tôi đang mất bình tĩnh…Giọng nói này…Giọng nói này…Mọi người xung quanh đang rì rào cả lên…Họ nói những cái gì mà tôi không thể nghe rõ…Vì tai tôi đã ù đi vì giọng nói đó…Sao đây nhỉ? Hình như tôi đang mơi?
- Này! Kẹo này! Không lấy à?
Tôi bật dậy như một cái lò xo Gần mắt tôi bây giờ là một que kẹo mút, loại kẹo mút mà ngày xưa tôi vẫn mua ở căn tin để tặng cho Trọng Tuấn Những mảng ký ức không biết mất tăm mất tích từ đâu bỗng chốc ùa về trong tôi, nguyên vẹn đến không tưởng Tôi nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng trước mặt mình Không! Đúng hơn là kẻ đeo kính cận, người to đùng và đang ngồi trên bàn học của tôi Mắt tôi như ngừng hoạt động vào giây phút ấy vì có lẽ nó cũng không thể tin được mình đang thu vào hình ảnh của ai Tất cả đôi với tôi bây giờ là sự ngỡ ngàng, ngỡ ngàng và ngỡ ngàng Tôi đang bị ảo ảnh chăng? Nhưng sao ảo ảnh không phải là một ai khác mà lại là Vũ Hoàng Trọng Tuấn?
- Cậu…là…T…T…u…â…n…ư? –tôi chẳng khác nào đứa trẻ 3 tuổi mới tập nói từ đầu tiên, mọi thứ cứ nghẹn chặt trong cổ
- Uh! Tôi về rồi…
Người ấy mỉm cười với tôi Nhưng tôi thấy như vừa bị đánh một cái vào đầu Tuấn ư? Hoàng tử mắc dịch ư? I_want_to_be_live đây ư? Cậu ta biến mất trong đời tôi đột ngột, và bây giờ cũng đột ngột trở về Là sao? Tôi không đủ bình tĩnh để đón nhận sự bất ngờ này Tôi vẫn nghĩ mình đang mơ…đang mơ…
- Cậu vẫn khùng như xưa! Tỉnh lại đi! Tôi đã về rồi!
Người ấy tiến sát lại tôi, hai tay ôm lấy mặt tôi rồi mỉm cười Tôi cảm giác được tay cậu ta chạm vào má mình Tôi tận mắt thấy lại nụ cười cùng gương mặt ấy Như thế…Không thể là mơ…
- Tuấn…cậu về rồi! – nhỏ Liên không biết từ đâu chạy ập tới vỗ mạnh vào vai người ấy
Vậy là…Vũ Hoàng Trọng Tuấn…mối tình đầu của tôi…đã trở về sau hơn một năm biến mất ư? Có thể gọi đây là phép màu không nhỉ?
Tôi cũng không biết…vì tôi thấy mình không còn cảm nhận được điều gì khác nữa…mọi thứ…cứ xoay vòng…

- Các em! Hôm nay cô xin thông báo một tin Từ nay sĩ số của lớp ta sẽ là 41!
Lời cô giáo chủ nhiệm làm toàn bộ học sinh trong lớp ồ cả lên Tôi không biết vì sao mấy đứa lại ngạc nhiên như vậy vì lúc này đây, tôi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh hoàn toàn Trọng Tuấn đang ngồi với tôi, và cậu ta đang nhìn tôi Sao tôi lại toát mồ hôi thế nhỉ? Bây giờ tôi mới biết niềm vui quá lớn đôi khi cũng gây shock cho con người
- Cả lớp im lặng nào! Lớp mình năm nay rất vui khi đón thêm một thành viên mới là bạn Vũ Hoàng Trọng Tuấn – lúc trước là học sinh trường mình nhưng vì lý do sức khỏe nên đã chuyển trường cách đây 1 năm Chúng ta vỗ tay chào mừng bạn đi nào!
Cả lớp vỗ tay rần rần Tôi thì không vỗ tay, vì còn bận nhìn cậu ấy…
- Và niềm vui thứ hai, cô tin chắc mọi người trong lớp mình đều sẽ phải bất ngờ Vào đây đi em!
Cô giáo ngoắc nhẹ tay Một dáng người từ ngoài cửa bước vào Cả lớp im bặt Còn tôi thì thấy tim mình đã không còn có thể đập được nữa
- Phạm Minh của chúng ta đã trở về! Chào mừng em quay trở lại với gia đình A5!

Thời gian như ngưng đọng tại thời điểm đó…
Phạm Minh
Vũ Hoàng Trọng Tuấn
Đó là hai cái tên gây sóng gió trong lòng nó…Hai Hoàng tử đã bỏ nó ở lại trong nước mắt rồi quay trở về trong sự kinh ngạc đến giật mình Mọi thứ quá đột ngột, quá nhanh chóng, mất tích rồi xuất hiện…Trần Thanh Thanh đã nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu lại một cuộc đời mới mà không có họ Nhưng giờ đây…cả hai đã trở về…Làm sao đây? Ai là Hoàng tử?


Tôi cảm thấy mọi chuyện cứ như là một trò chơi vậy Mà tôi lại là kẻ bị người ta đem ra để bày trò Sao nhỉ? Tuấn về, Minh cũng về, thế là thế nào? Tuấn đi khiến tôi chới với một thời gian dài, còn Minh đi thì lại khiến tôi hụt hẫng đến ốm nằm liệt giường Những tưởng mọi thứ sẽ trôi qua, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, tôi lại có thể trở về với chính mình, trở về với trái tim vô tư không chút vấn vương tình cảm, ấy vậy mà khi tâm hồn tôi cân bằng nhất, số phận lại trả về cho tôi hai con người đã từng một thời gây sóng gió trong đời mình Tôi không đủ tự tin rằng bản thân có thể chấp nhận được chuyện này…tôi là người, không phải là thánh, tôi không đủ sức mạnh để điều khiển trái tim còn quá non nớt của mình…không thể…
Minh vẫn lặng lẽ như xưa, thậm chí là còn băng giá hơn Cậu ta đứng im hồi lâu, và tôi cứ có cảm giác đôi mắt ấy chỉ đang hướng về phía mình bằng một thái độ kì lạ đến khó tả:
- Minh! Em muốn ngồi ở đâu? – cô chủ nhiệm dịu dàng hỏi
- Tất nhiên là ngồi chỗ cũ rồi ạ! – cậu ta đáp đều đều
- Nhưng… – cô giáo ái ngại nhìn về phía Trọng Tuấn Cũng phải thôi, vì bây giờ chỗ ngồi bên cạnh tôi đã có người
Minh không nói không rằng, tiến về phía bàn tôi ngồi và dừng lại trước mặt Trọng Tuấn, đôi mắt sắc lạnh:
- Cậu nên tìm chỗ khác! Chỗ này là của tôi!
- Ai bảo với cậu chỗ này không phải là của tôi? – Trọng Tuấn mỉm cười
- Tôi bảo, và sự thật là thế!
- Nhưng cậu đã bỏ trống nó một thời gian rồi, bây giờ cậu cũng giống như tôi, mọi thứ đều đã trở về vị trí ban đầu
- Tôi không bỏ trống, mà tôi cho nó nghỉ ngơi, nó mãi là chỗ ngồi của tôi
- Không có gì là mãi mãi nếu như cậu đã từng rời bỏ nó Tỉnh lại đi!
- Tôi không nói nhiều Đứng dậy và ngồi ở nơi khác Chỗ này vốn dĩ không phải là của cậu
- Chưa phải là của tôi nhưng cũng không phải là của cậu Chưa phải rồi sẽ phải Đó là quy luật cho sự cố gắng và bù đắp!
- Nhưng cũng có quy luật những giá trị có thật thì luôn luôn sống và tồn tại, cho dù có sự xa cách trong một thời gian dài nhưng mọi thứ vẫn sẽ là như thế nếu như sự thật nó là như thế!
Cả lớp cùng cô giáo chủ nhiệm cứ há hốc mồm mà chứng kiến cuộc nói chuyện kì quặc đến mức khó tin của Trọng Tuấn và Phạm Minh Không ai hiểu họ đang nói về cái gì ngoại trừ tôi, không ai hiểu cái mà họ đang tranh cãi không phải là việc chỗ ngồi này là của ai mà là vấn đề tôi là của ai Không phải là một kẻ quá tự tin nhưng tôi khẳng định mình suy đoán đúng, vì họ cứ nói xong một câu là lại nhìn về phía tôi Nhưng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Nợ Anh

Những Tiểu Thư Nghịch Ngợm Và 3 Chàng Hiệp Sĩ

Anh trai, em gái

Nửa đêm chồng gửi nhầm tin nhắn cho bồ sang máy vợ, lúc mở ra cô vợ mới chết điếng khi nghe âm thanh này…

Truyện Những Mối Tình Đã Qua Full Online