- Thôi không nói nữa, để mình đưa cậu về nhà…
Gum dẫn nó về nhà Suốt quãng đường hai đứa không nói với nhau một câu, chính xác hơn là nó không chịu nói, chỉ đi từng bước chậm, chốc chốc lại thở dài và lấy tay quệt đi những hàng nước mắt Bây giờ nó đích thị là một đứa trẻ con, một đứa trẻ nhận ra lỗi lầm đã mắc phải nhưng không biết làm thế nào để sửa đổi ngoại trừ việc khóc lóc Quang cũng im lặng không hỏi gì, lâu lâu quay sang nhìn nó Cậu nhóc ắt hẳn đã biết phần nào lý do cho những biểu hiện kì lạ của nó, vì Gum cũng đã từng chứng kiến những biểu hiện này ở ông anh trai sinh đôi của mình, cho dù Phạm Minh không để nước mắt rơi ra ngoài một cách vô tội vạ như Thanh…
- Cậu vào nhà đi! Cậu khóc nhiều quá mắt sưng hết cả rồi kìa! – Quang nhìn nó vẻ cảm thông, cậu nhóc cúi xuống để nhìn khuôn mặt đang ướt đẫm của nó rồi lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại trên khóe mi
- Hix…Phạm Minh…đã đi đâu thế? – nó cố gắng lắm mới thốt ra được câu hỏi đó
- À… anh xin nghỉ học một tuần để sang Pháp với mẹ Nếu mọi chuyện không có vấn đề gì thì một thời gian ngắn nữa mình và anh sẽ qua đó định cư… – Quang nói với vẻ buồn
- Định cư… – nó ngẩng mặt lên nhìn vào Quang với sự kinh ngạc
- Uh…
- Sao lại…à thôi…mình vào nhà đây! Cám ơn cậu đã đưa mình về…
Nó nói câu cuối cùng bằng một sự gấp gáp, nó sợ chần chừ một chút nữa thôi thì nó sẽ khóc òa lên mất Yếu đuối như thế đủ rồi, nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối thêm nữa…
Quang thở dài nhìn theo dáng nó đang tất tả chạy vào trong nhà Thật lòng mà nói, Gum thương nó như thương một đứa em gái, vì từ lâu cậu đã ao ước mình có được một cô em gái để nâng niu chiều chuộng Thấy Thanh không vui thì cậu cũng chẳng sung sướng gì Quang đứng thêm vài phút nữa rồi quay lưng bước về Cậu và anh không muốn xa nơi này, và nhất là không muốn xa nó…
Nó không ăn tối mà chỉ nhốt mình trong phòng Mọi thứ đối với nó bây giờ không còn ý nghĩa Nó nghĩ vậy rồi cố gắng đưa mình vào giấc ngủ bằng những hàng nước mắt dài…Nó phát hiện ra…nó nhớ Minh quay quắt…nhớ đến mức mà bản thân nó cũng không còn ý thức được nữa…Một tuần không gặp cậu nhóc, nó cứ nghĩ là mình sẽ sống được mà không cần đến Ghim, nhưng bây giờ, khi đối diện với tình cảm của chính mình, nó đau khổ khi nhận ra rằng đã từ rất lâu Minh là một phần không thể thiếu của cuộc đời nó…và rồi nó khóc to hơn…và điều nó cần lúc này là Minh hãy quay về bên nó, chỉ cần như thế thôi…
…
Cuộc đời cho nó ba hoàng tử để mơ mộng Một Vũ Hoàng Trọng Tuấn lãng tử, hào hoa, đa tình, nghịch ngợm nhưng rất thật lòng với nó Một Prince Minh Nhật chân thành, hiểu nó, quan tâm nó, biết nó cần gì và muốn gì Một Bom – Phạm Long vừa bí ẩn, vừa tình cảm, vừa như cao vời, vừa như gần gũi Cứ thế, nó đã cho phép bản thân lang thang theo những giấc mơ quá tầm với, quá xa xôi để rồi khi giấc mơ hết hạn, khi sự thật lấn dần ảo ảnh, khi thời gian xóa mờ hy vọng, khi chính nó đối diện với bản thân mình và khi những hoàng tử online đã mãi offline thì nó không còn gì cả “Mơ cao thì té đau”.Phải! Nó cứ tìm kiếm những thứ xa tận mù khơi mà không biết rằng đích đến đã gần ngay trước mặt Nó cứ mong chờ hạnh phúc từ trên cao mà không biết rằng hạnh phúc đó chỉ là mây khói, không bao giờ có thể nắm được trong tay cũng như cất giữ được cho mình Trọng Tuấn chưa kịp để nó vui mừng vì biết rằng cậu nhóc thích nó thì đã bỏ nó lại và bước đi thật xa, Prince cho nó cảm giác gần gũi, yêu thương, tin tưởng thì lại quay lưng chém nó một nhát dao đau đớn bằng sự lừa dối, Bom những tưởng lung linh, rạng ngời nhưng khi hiện hữu thì lại khác xa với những gì nó nghĩ Thanh đã phải đau ba lần cho những giấc mơ quá tầm của mình Và bây giờ, khi đã sống thực tế hơn, khi đã phát hiện ra hoàng tử của mình là ai thì một lần nữa cô bé lại chạy chậm hơn so với số phận Câu hỏi đặt ra lúc này là liệu có thể xuất hiện thêm một phép màu cho nó nữa hay không?
Cứ ngỡ là…
Cứ tin là…
Hoàng tử là của em…
Nhưng không…
Hoàng tử là giấc mơ…
Hoàng tử là khói trắng…
Mãi mãi trong đời này…
Anh không phải là hoàng tử của em…
PHẦN 3: AI LÀ HOÀNG TỬ?
Một giấc mơ qua đi
Em về lòng thương nhớ
Chia ly rồi hội ngộ
Hoàng tử có trong mơ?
Một nửa để yêu anh
Nửa kia dành nhung nhớ
Rồi nửa cho cách trở
Bao giờ có tình xanh?
Em xa anh…
Mong một niềm ký ức…
Tràn trề…lấp khoảng trái tim non…
- Này! Cầm lấy!
- Lại kem hả? Ngày nào cũng kem là sao?
- Đừng nhiều lời, người ta đưa thì cứ cầm lấy!
- Rồi rồi…
Tôi nhăn nhó nhận lấy cây kem màu xanh non từ tay của Phạm Long Cả tuần này ngày nào cậu ta cũng bắt tôi ăn cái thứ gây hại cho hàm răng của mình Không biết ở kem có điều gì mà khiến Bom thích thú đến thế Thường tôi chỉ thấy con gái thích ăn kem, còn con trai thì chắc chỉ có cậu ta là ngoại lệ Chính xác thì một ngày Bom có thể ngốn tới 10 cây kem Nhìn cậu ta ăn mà tôi cứ tưởng cái thứ bốc hơi lạnh trên tay Long là một món ăn sơn hào hải vị nào đó Con người đúng là có nhiều sở thích kì quặc
- Hôm nay chúng ta nghỉ học thêm nhé!
- Ơ! Vì sao?
- Mình thích thế! Chúng ta sẽ đi chơi!
- Cái gì? Nghỉ học để đi chơi? Cậu có bị vấn đề gì không vậy?
- Nhỏ này! Hôm nay là thứ mấy?
- À uh! Hôm nay là thứ bảy Thì sao?
- Chúng ta bắt đầu thành một đôi từ ngày thứ mấy?
- Thứ bảy tuần trước.
- Uh! Thế thì đừng hỏi lý do nữa
Bom nói xong rồi chạy vù đi, tôi ngồi lại một mình Sao nhỉ? Tôi quên khuấy mất điều này Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã hết một tuần Nghĩ lại thì làm bạn gái hờ của Long cũng có nhiều cái thú vị, chúng tôi có thời gian để hiểu hơn về nhau, quan tâm hơn đến nhau Nhưng sự thật thì một tuần trôi qua, tôi đã xây dựng cho mình một tình cảm vững chắc với Bom – Hoàng tử Online…Dù rằng, nó không phải là tình yêu…
Vào lớp Tôi vẫn ngồi một mình kể từ khi biết Ghim chuyển trường Có lẽ phải tập cách sống tự lập để mạnh mẽ hơn Theo như lời Quang nói thì ngày mai Minh sẽ về Việt Nam sau hơn một tuần sang Pháp với mẹ Mấy ngày qua tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ để đối diện với sự ra đi của hai cậu bạn sinh đôi của mình Lúc đầu thì có hơi bi quan vì tôi không muốn xa họ, nhưng bây giờ thì tôi nghĩ thoáng hơn rồi Có khi sự xa cách sẽ làm con người ta hiểu nhau hơn Tôi và Phạm Minh suốt ngày gây gổ, suốt ngày hờn giận nhau và luôn luôn xảy ra hiểu lầm đều do chúng tôi chưa thực sự hiểu về nhau Mỗi người một tính, và không phải dễ dàng để hòa hợp những tính cách khác nhau thành một sự thấu hiểu Nhưng tôi đã tự hứa với mình rồi, tôi sẽ để cho cậu ta đi, tuy nhiên, trước khi Minh rời xa tôi, tôi phải can đảm nói hết những gì trong lòng mình cho cậu ấy biết Ghim không tin tôi cũng được, chê trách tôi cũng được, nhưng tôi muốn cậu ấy biết rằng, trong lòng tôi, cậu ấy quan trọng đến mức nào…
Thời gian này Liên thay đổi hoàn toàn Tôi buồn lắm Nhìn cậu ấy cứ như một con người khác, ăn chơi và buông thả kinh khủ