Truyện Hoàng Tử Online Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Hoàng Tử Online Full (xem 2167)

Truyện Hoàng Tử Online Full

g là rườm rà! Tôi ra cổng đợi trước, vào lấy xe đi! – Minh nhăn nhăn mặt rồi đi thẳng


Cậu ta có phải là con người không nhỉ? Nếu còn chút nhân tính thì sẽ chẳng bao giờ nỡ đối xử với một đứa con gái như thế! Vậy mà tôi còn lưu luyến muốn ngồi cùng hắn nữa cơ đấy! Đúng là Trần Thanh Thanh này bị khùng thật mà! Tức quá đi! Tức quá đi! Tức không chịu nỗi!


Tôi bực bội dắt con ngựa sắt ra cổng Phạm Minh đã lù lù ở đó Tôi muốn kiếm cục đá ném cho vỡ tan cái cặp mắt kính Nobita của cậu ta quá đi mất! Nhìn phát ghét đi được!


- Lên mau tôi chở về! – tôi dần mạnh xe, thân con gái





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹8910›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




mềm yếu như tôi mà phải còng lưng để chở một thằng nhóc to như voi, cao gần 1m80 như cậu ta đúng là một chuyện nghịch lý Nhưng tôi biết chẳng đời nào cậu ta chịu chở tôi nên phải chấp nhận số phận thương đau Ai bảo tôi dễ bị bắt nạt, ai bảo tôi mang ơn cậu ta và ai bảo cậu ta là bạn tôi cơ chứ?


- Điên! Xuống xe đi! – Minh quát lớn rồi giựt phăng tay cầm và đẩy tôi ra


Tôi sửng sốt trước hành động vừa rồi Cậu ta chắc không tàn nhẫn đến mức bắt tôi đi bộ về còn mình thì lấy xe đạp đi chứ? Vừa nghĩ tôi vừa đứng ngây ra nhìn Mặt ngơ như con ngố giữa trưa nắng oi ả


- Điên cũng có giờ thôi! Lên xe nhanh! – Minh ngoái đầu lại và hét toáng lên Cậu ta như thế mà được bình chọn là nam sinh hiền lành nhất lớp tôi đấy! Đúng là «hiền» quá đi mất thôi!


Tôi bĩu môi rồi cũng phải lên xe ngồi Nhưng may là cậu ta nổi lòng nhân đạo nên mới chịu chở tôi Nghĩ đến đó là hạnh phúc lắm rồi Đang định gác chân lên hai bên xe thì một lần nữa Minh lại quay đầu và hét lớn


- Ôm tôi đi! Nhanh!


Tôi nổi da gà trước cái yêu cầu lố bịch đó Ôm ư? Có ai đời con trai lại đi yêu cầu con gái làm cái việc như vậy không nhỉ? Mà chúng tôi thì cũng chẳng phải là một cặp cho cam, đúng hơn là kẻ thù của nhau ấy chứ Tôi ngước nhìn Minh hỏi lớn:


- Chính cậu điên ấy! Tự nhiên bắt tôi ôm! Trời nắng nên thần kinh dãn nở không đều hả?


- Đừng có chọc tôi nóng! Bảo gì thì làm nấy!Ôm đi!


Tiếng hét của cậu ta khiến cho cả lũ ve cũng phải im giọng thôi không kêu nữa Còn tôi thì suýt bể tim và lủng màng nhĩ Cậu ta bị sao vậy ta?


Nhưng sự thật là tôi cực kì sợ Minh mỗi khi… cậu ta phát điên! Bây giờ muốn về nhà sớm thì phải chịu khó nhường nhịn một chút! Tôi cũng không cho rằng Minh có ý xấu gì với mình nên cắn răng đưa hai tay cầm nhẹ hai bên vạt áo trắng của cậu ta Nhưng đến lúc này tôi mới biết việc mình cầm quá nhẹ là…một sai lầm!


Chắc hẳn những ai có mặt trên đường lúc này đều đang nhìn về phía chúng tôi (đúng hơn là tôi) bằng một thái độ kinh hoàng xen lẫn khó hiểu Tôi thì chẳng buồn để tâm đến xung quanh mình đang như thế nào, việc mà tôi đang làm lúc này là bám chặt cái lưng mình bằng tất cả sức lực và hét thật to Đó chính là cách tự vệ duy nhất và cũng là phản ứng hợp lý nhất của tôi trong trường hợp này, khi mà Minh đang đạp như điên với tốc độ khủng khiếp, cậu ta dường như chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà đạp mặc cho trên đường hay trước mặt mình đang có phương tiện gì lưu thông Nếu như lúc đầu tôi chỉ cầm nhẹ ai vạt áo hai bên của cậu ta thì khi Minh nhấn bàn đạp, tôi suýt nữa té lui ra sau nếu như không kịp thời…ôm chầm lấy lưng cậu ta, hai chân co lên y như…con nhái


- Này! Này! Dừng lại! Dừng lại! Muốn chết thì chết một mình đi! Đừng có lôi tôi vào! – tôi vừa ôm chầm Minh vừa nói lớn, mặt tôi lúc này đã túa mồ hôi như tắm


Nhưng Minh không thèm để ý đến lời nói của tôi, vẫn chăm chú với «chuyên môn» đạp xe của mình khiến tim tôi cứ nhảy ra ngoài rồi nhảy vào trong liên hồi Người đi đường ai cũng khiếp hãi chạy xe dạt qua một bên để tránh cậu ta Mọi thứ diễn ra thật hỗn độn Tôi vừa ôm chặt vừa lầm rầm cầu nguyện cho Minh đừng có chỉa hướng đâm rầm vào một cái cột điện nào đó bên đường Nếu không thì…Đúng là dã man quá đi!


Hành trình đua xe của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc trong lành lặn Có lẽ ông trời còn thương cho tôi…


- Vào nhà đi! – Minh đẩy tôi khi tôi vừa xuống xe


Sự chịu đựng của tôi đã lên đến giới hạn cuối cùng…


- Này! Tôi không thể chịu được nữa rồi nhé! Cậu đang làm cái gì hả? Cậu đi xe cái kiểu gì thế? Câ… – tôi vừa thở vừa…chửi Minh nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã nhấn bàn đạp đạp thẳng


Tôi hướng đôi mắt đã cay xè đi vì mồ hôi nhìn theo Đầu tôi lúc đó vẫn đang ong ong, quay mòng mòng Trời nóng càng làm cho tôi gần như muốn bốc hoả Bóng áo trắng của Minh nhanh như chớp khuất dần sau mấy gốc bằng lăng hai bên đường Tôi vẫn đứng nhìn theo…


Sau khi thở xong, tim đập đều nhịp lại tôi mới quay lưng đi vào trong nhà Nhưng…


Tôi quay ngoắt lại, mọi thứ trong đầu tôi bây giờ dồn về trong một câu hỏi duy nhất: Xe mình đâu rồi?


Bỗng chốc tôi như một con khùng số 1 khi vừa nhảy cỡn lên, vừa hét, vừa với tay về phía con đường trước mặt:


- Minh! Minh! Trả xe cho tôi!


Con ngựa sắt đó là của tôi mà! Tại sao cậu ta có thể ngang nhiên đạp đi chứ? Biết ăn nói làm sao với cả nhà đây? Sao mà tôi muốn đào hố chôn mình ngay lúc này quá…Tôi có làm gì nên tội đâu mà!


- Ủa? Xe mày đâu mà mày đi tay không về thế? – ông anh quý hoá xuất hiện trước cửa ra vào bằng một cái nheo mắt khó hiểu cùng một câu hỏi như gáo nước đá dội vào mặt tôi


- Hix! Bạn…bạn mượn về rồi! – tôi ủ dột trả lời, đẩy anh Thiện sang một bên rồi đi vào


- Ơ hay con nhỏ này! Xe của mày mà làm giống cuốn vở hay cuốn sách rồi cho bạn mượn về nhà như thế hả? – ông anh trai vẫn không tha cho tôi, lẽo đẽo bám theo gặng hỏi


Đúng lúc đó thì mẹ từ phía trong bếp bưng dĩa thức ăn ra bàn, nghe anh nói thế thì nghiêm mặt hỏi tôi:


- Nói cái gì thế? Xe cho mượn là sao?


- Mượn xe hả? Em đang nói cái gì thế? – ba tôi cũng từ trên lầu bước xuống


Vậy là tiêu đời tôi…


Suốt cả bữa cơm trưa, tôi dường như chẳng nuốt được miếng nào khi hết ba, đến mẹ, đến ông anh trai luôn miệng hỏi tôi về vấn đề con ngựa sắt Nhưng tôi biết sao mà trả lời bây giờ? Chính tôi còn không hiểu được vì sao Minh dám làm thế nữa thì biết lấy lý do nào để thanh minh đây Có vẻ lời giải thích «Bạn con chở về rồi mượn xe để chiều nay có việc!» xem ra chẳng được ai chấp nhận


- Nói thiệt với anh mày đi! Mày làm mất xe rồi phải không? – anh Thiện với gương mặt không thể…đểu hơn cất lời hỏi tôi


- Hai này! Em đã nói là bạn mượn rồi mà! Nếu mất thì nói mất chứ, giấu giếm làm gì chứ?


Tôi tức quá hét toáng lên khiến cả nhà giật mình Sao mà tôi lại phải khổ sở như thế này vì Minh chứ? Cậu ta đúng là nỗi ám ảnh của tôi mà…


Tình hình là chiều nay tôi phải đi học xuất chiều Lớp tôi là lớp học cả ngày nên cũng đỡ đi phần nào việc đi học thêm ngoài Nhưng bây giờ thì lấy xe đâu mà đi? Ba mẹ vẫn chưa hết b

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tớ không tin là cậu đã quên

Osin của hotboy

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

Háo hức chuẩn bị đám cưới cả năm trời, để rồi phải hủy hôn ngay khi nghe được cuộc điện thoại của anh với phù rể

2 cô con dâu bị tai nạn, mẹ chồng chỉ lo cứu con dâu giàu có và sự thật là …