- Bút hiệu sao mà Gia Khanh kêu ngộ?
Gia Khanh lại che miệng cười:
- Ai lại lấy bút hiệu là K.K.K.! Hồi sáng lúc tờ báo vừa treo lên, tụi bạn cười quá trời. Còn nhỏ Hồng thì bổ nháo bổ nhào đi tìm thủ phạm. Nó bảo tác giả K.K.K. này cố ý chửi xéo nó!
Tôi “đông lạnh” cả người, mắt mờ đi. Mỗi lời nói của Gia Khanh như một giọt cường toan nhỏ vào trái tim non nớt của tôi. Tôi nghe trái tim mình cháy lên xèo xèo như người ta phi hành mỡ. Đứa nào? Đứa sa tăng quỷ sứ nào đã đem tình yêu đầu đời của tôi ra xào lăn để làm món nhậu? Trước khi tờ báo tường được treo lên, chiều hôm trước chính tay tôi đã nắn nót viết hai chữ “K.K.” thật đẹp, thật bay bướm bên dưới bài thơ “đại pháo” của tôi. Hai chữ K.K. hàm súc biết bao nhiêu, tình tứ biết bao nhiêu, keo sơn gắn bó biết bao nhiêu. Vậy mà không biết cái đứa ác nhơn thất đức nào lại giết tôi bằng cách thêm vào một chữ K. khốn nạn bên cạnh.
Hôm trước, trong khi giảng bài, thầy Tuấn Anh có nhắc đến đảng Klu Klux Klan ở Mỹ. Đảng K.K.K. này là chúa phân biệt chủng tộc, lúc nào cũng lăm le thanh toán dân da màu. Vậy mà cái bút hiệu thân thương của tôi đang từ hai chữ K.K. thơ mộng bỗng chuyển thành cái tên đảng ác ôn, bảo tôi không chết cứng sao được!
Lại còn thêm sự hăm dọa của nhỏ Hồng nữa. Hôm trước tôi đã rơi vào tay nó một lần, đêm về còn chiêm bao ác mộng, nay nó “tó” được tôi, chắc nó giết tôi như giết kiến.
Tôi là con kiến, trong khi chờ nhỏ Hồng bóp bẹp giữa hai ngón tay, tôi thèm đi kiện củ khoai biết bao. Nhưng củ khoai là đứa nào, tôi không biết. “Hại” tôi chỉ có thể là hai nhân vật liên quan đến tờ báo: chủ bút Ngu Kha và họa sĩ Vinh rỗ. Xét về ngoại hình, họa sĩ Vinh rỗ có vẻ giống củ khoai hơn. Nhưng chẳng có lý do nào để nó “chơi” tôi. Vả lại, thân phận nó là thân phận cái anh trình bày, có cho vàng nó cũng chẳng dám “biên tập” bút hiệu của người khác.
Đâm sau lưng tôi, chỉ có thể là thằng Ngữ. Nó thường ỷ mình là chủ bút, nó dám làm những chuyện động trời, huống hồ gì cái việc cỏn con là thêm một chữ K. vào bút hiệu của tôi. Hơn nữa, Ngữ đang theo đuổi Gia Khanh, thấy tôi hỗn hào nhảy vào cuộc sức mấy nó nhường đường. Tôi lại dùng “độc chiêu” của nó là thơ ca để tỏ tình với Gia Khanh, nó chịu sao nổi. Bữa trước, thấy nó sẵn lòng đăng bài thơ của tôi, tôi đinh ninh nó tử tế. Tôi tưởng nó chơi trò mã thượng. Tôi đâu ngờ nó gài tôi vào bẫy. Nó chơi cú “hồi mã thương” này độc quá sức. Tôi lãnh ngay ngón đòn vào ngực, đau muốn ói máu nhưng đành phải ngậm miệng làm thinh.
Tôi mà hó hé Ngữ sẽ khai tuốt tuột mối tình vụng trộm của tôi trước lớp. Ngữ chẳng sợ tôi phản công. Nó là chúa làm thơ tình. Nó thương nhớ hết đứa con gái này đến đứa con gái khác. Nay nếu bị phát hiện thương thêm mộtđứa nữa, nó chẳng ngán. Trong khi đó, tôi đạo mạo lừng danh. Tụi bạn mà biết được tôi làm thơ ngỏ ý với Gia Khanh, hẳn tụi nó sẽ đổi biệt danh của tôi từ “ông thánh sống” thành “ông thánh… chín”. Đám con gái sẽ không gọi tôi là “người mặt sắt” nữa, mà có thể gọi bằng một cái tên khác, như “người mặt mốc” chẳng hạn. Lúc đó, tôi chỉ có nước bỏ trường ra đi.
Đó là chưa kể thơ thằng Ngữ là thơ thứ thiệt, còn thơ tôi là thơ “chế biến” lại. Ngữ chơi ác, rêu rao tôi là thằng ăn cắp, chắc Gia Khanh sẽ khinh bỉ tôi thậm tệ. Nó sẽ chẳng thèm cho tôi đi theo xách dép, chứ đừng nói là được yêu nó và được nó yêu lại.
Vì tất cả những cái lẽ tồi tệ đó mà tôi đành ngậm đắng nuốt cay. Và khi tiếng trống ra chơi vừa vang lên, tôi vội vàng tót ra sân. Tôi không dám ở lại trong lớp. Tôi sợ tôi không đủ bình tĩnh để nghe những lời bình phẩm của bạn bè về cái bút hiệu K.K.K. đang nằm trêu ngươi ngay dưới bài thơ tình đầu tay của tôi.
Nhưng như vậy mà nào có yên. Tôi đang đi lang thang dọc hàng rào quanh sân, bỗng nghe có tiếng chân đuổi theo. Đuổi theo tôi lúc này chỉ có thể là nhỏ Hồng. Tôi điếng hồn nhủ bụng và hấp tấp rảo bước. Nhỏ Hồng lại rảo gấp theo khiến mồ hôi tôi nhỏ thành giọt sau lưng. Hình ảnh trong giấc mơ khủng khiếp đêm xưa bất chợt hiện về làm tôi rùng mình. Và trong tình thế thập tử nhất sinh đó, tôi cắm đầu ù té chạy. Nhưng mới chạy được năm, sáu bước, tôi vội khựng lại. Bởi vì, tôi nghe thấy tiếng thằng Bá vang lên từ phía sau:
- Đứng lại Khoa ơi! Tao chứ có phải con Hồng “chà-và” đâu mà mày chạy thục mạng vậy!
Chương 14:
Sau tai nạn thảm khốc đó, tôi xìu như bún. Ngón đòn của Ngữ đã đánh tôi trọng thương. Tôi không còn hăng hái tấn công Gia Khanh nữa.
Trong những ngày đó, tôi không thèm nói chuyện với Ngữ. Ở trường cũng như ở nhà, tôi luôn luôn tìm cách tránh mặt nó. Nhưng Ngữ vẫn tỉnh khô. Gặp tôi, nó vẫn nhe răng cười hì hì, ra vẻ ta đây vô can. Nhưng lần này, tôi nhất quyết không để nó lừa. Nó lừa một lần, tôi đã muốn ngất ngư, nó lừa thêm vố nữa, chắc tôi “đứt bóng”.
Tôi không thèm nhìn mặt Ngữ. Tôi cũng không thèm nhìn mặt Gia Khanh. Ngồi phía sau, tôi chỉ nhìn… lưng nó. Gia Khanh đẹp, cái lưng cũng đẹp. Hồi Gia Khanh chưa vào học, nhỏ Hồng ngồi ngay trước mặt tôi. Bây giờ nó ngồi nhích sang bên cạnh. Nhưng hồi đó, nhìn mặt tụi con gái tôi cũng chả thèm nữa là nhìn… lưng. Bây giờ, mọi sự sao đổi thay quá sức. Bây giờ, tôi “không thèm” nhìn mặt Gia Khanh chỉ vì tôi không đủ can đảm. Tôi sợ nó phát hiện ra tôi là nhà thơ kỳ thị chủng tộc K.K.K. Nó mà biết, nó méc với nhỏ Hồng, chắc tôi có nước về quê làm Đinh Bộ Lĩnh.
Tôi ngán cảnh cờ lau tập trận nên mỗi lần bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Gia Khanh, tôi đều ngó lơ chỗ khác.
Thấy vậy, Bá lắc đầu, bình luận:
- Mày làm vậy không ổn!
Tôi buồn bã:
- Chứ tao biết làm sao!
Bá vung tay, hùng hồn:
- Thiếu gì cách! Thua keo này ta bày keo khác!
- Bày keo gì bây giờ?
- Làm bài thơ khác!
Tôi thở dài:
- Cách này coi bộ không ổn! Thằng Ngữ nắm tờ báo trong tay, nó sẽ phá nữa!
Bá sực nhớ ra. Nó chép miệng:
- Chà, gay go hén! Thằng Ngữ trấn cửa, chắc chắn nó sẽ không để cho mày lọt qua! Thôi, để tao nghĩ cách khác!
Nói xong, Bá cắn môi nghĩ ngợi. Tôi nhìn cặp mắt nheo nheo sau cặp kiếng của nó và không hiểu cái đầu óc “giáo sư” của nó có sắp nghĩ ra được một kế hoạch nào hay ho không.
Đăm chiêu một hồi, Bá bỗng reo lên:
- Có rồi, có cách rồi, Khoa ơi!
Tôi thấp thỏm:
- Mày nghĩ ra rồi hả?
Bá gật đầu:
- Ừ. Có một cách tuyệt diệu mà trước nay tao quên mất.
Thái độ ỡm ờ của Bá khiến tôi sốt cả ruột. Tôi nhăn mặt:
- Cách gì mày nói đại ra cho rồi, cứ vòng vo Tam Quốc hoài!
Bá cười hì hì:
- Đây nè, nghề ruột của mày là nghề vẽ. Vậy mà trước nay mày bỏ rơi hội họa để chạy theo thi ca và âm nhạc. Bỏ sở trường, chạy theo sở đoản, thất bại là cái chắc. Bây giờ mày phải quay về với hội họa mới mong cứu vãn tình hình.
Chính Bá xúi tôi làm thơ tán tỉnh Gia Khanh. Vậy mà bây giờ nó phê bình tôi tối mày tối mặt. Nó làm như nó không chịu trách nhiệm gì về những thất bại của tôi. Nhưng Bá là chú