Truyện Hoa Hồng Xứ Khác Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Truyện Hoa Hồng Xứ Khác Full (xem 1712)

Truyện Hoa Hồng Xứ Khác Full

Chứ nếu biết Ngữ định đẩy Hòa ra khỏi trái tim Gia Khanh để nhảy vô giành vị trí béo bở đó, còn tôi thì nó “bố trí” cho đứng bên ngoài… vỗ tay lược trận, thì tôi đâu về hùa với nó làm gì. Càng nghĩ càng tức, không đợi cho Ngữ ba hoa hết câu, tôi cà khịa liền:
- Mày bảo mày ngáng cẳng thằng Hòa, sao Gia Khanh lại ngã? Hay là mày ngáng lộn?
Ngữ không ngờ tôi kê tủ đứng vào miệng nó. Nó cụt hứng, quắc mắt sẵng giọng:
- Chơi trò gì dễ xa nhau vậy mày? Hay mày là gián điệp của thằng Hòa?
Tôi bĩu môi:
- Bậy! Tao mà thèm về phe với nó!
Mặt Ngữ dãn ra. Nó lấy lại vẻ tươi tỉnh, hỏi:
- Vậy là mày luôn luôn đứng về phía tao chứ gì?
Tôi gật đầu:
- Ừ.
Tôi “ừ” xạo mà Ngữ đâu có biết. Nó lại hỏi:
- Mày phe tao sao còn “chơi” tao?
- “Chơi” gì đâu?
- Khi nãy đó. Tao đang thao thao bất tuyệt, mày nhảy vô miệng tao mày ngồi… chồm hổm. Mày làm tan vỡ giấc mơ đẹp của tao.
Thấy Ngữ chưa hết giận dỗi, tôi cười cười hạ giọng:
- Tao xin lỗi mày. Khi nãy tao giỡn.
Ngữ nghiêm giọng:
- Lần sau không được giỡn như vậy nữa nghen! Cùng phe mà giỡn kiểu gì nghe muốn… tăng huyết áp!
Tội nghiệp thằng Ngữ, nó cứ tưởng tôi là đồng minh của nó. Nó đâu có biết tôi chẳng đứng về phe Hòa, cũng chẳng đứng về phe nó. Tôi chỉ đứng về phe… tôi.
Từ lâu tôi đã lén lút cởi áo cà sa. Tôi đã thôi lần tràng hạt. Tôi chẳng buồn qua Tây phương thỉnh kinh nữa. Nói tóm lại, tôi chán làm phật. Làm phật, suốt ngày ngồi xếp bằng một mình trên tòa sen, buồn chết được. Dạo này, tôi thích nghĩ ngợi vẩn vơ hơn.
Những ngày gần đây, Gia Khanh thường len lỏi vào giấc mơ tôi. Tôi không biết nó lẻn vào bằng cách nào, nhưng hễ chợp mắt là tôi thấy nó. Đây là lần thứ hai tôi mơ thấy “kẻ thù” của tôi. Lần trước là nhỏ Hồng. Nhưng nhỏ Hồng chỉ xuất hiện trong giấc mơ tôi có mỗi một lần. Còn Gia Khanh thì lui tới thường xuyên như… đi chợ.
Tất cả những giấc mơ về Gia Khanh đều là những giấc mơ đẹp. Khác với vẻ hung hăng của nhỏ Hồng, Gia Khanh đến với tôi đằm thắm và dịu dàng. Nó không mang theo bờm sư tử và những chiếc nanh nhọn. Nó cũng không tỏ vẻ gì muốn ngoạm đứt đầu tôi. Nó chỉ mỉm cười thân thiện:
- Khoa cho Gia Khanh mượn cây thước kẻ chút nghen.
Gia Khanh làm tôi ngạc nhiên quá chừng. Tôi tròn mắt:
- Gia Khanh có thước rồi mà?
Gia Khanh gật đầu:
- Ừ. Nhưng Gia Khanh thích kẻ bằng thước của Khoa hơn.
Tôi đoán mò:
- Thước của Gia Khanh bị cong hả?
- Sao Khoa biết? – Gia Khanh chớp mắt nhìn tôi.
Tôi liếm môi:
- Khoa chỉ đoán vậy thôi!
- Khoa giỏi ghê!
Vừa nói, Gia Khanh vừa cười chúm chím. Còn tôi thì mặt mày đỏ ửng. Nhưng tôi mặc kệ. Khi sung sướng ai mà chẳng đỏ mặt.
Nhưng cây thước dễ ghét của Gia Khanh chỉ cong trong giấc mơ. Sáng ra, nó thẳng trở lại. Vì vậy đến lớp, Gia Khanh đâu có buồn quay xuống mượn thước tôi.
Bởi những lẽ đó mà tôi thích gặp Gia Khanh trong giấc mơ hơn. Trong những giấc mơ ma mãnh của tôi, thước của nó bao giờ cũng cong, gôm của nó bao giờ cũng mất. Và tôi được dịp phơi bày lòng hào hiệp. Tiếc rằng trên thực tế, người ta ít đầu tư vào việc sản xuất những cây thước phế phẩm và bọn học trò chúng tôi lại tỏ ra đứng đắn quá đáng khi không chịu đánh cắp những cục gôm của nhau.
Tất nhiên tôi không hài lòng hoàn toàn về những chi tiết trong giấc mơ. Chẳng hạn, Gia Khanh không bao giờ xuất hiện một mình. Lúc thì nó đi với Hòa lé, lúc thì nó đi với thằng Ngữ. Dĩ nhiên, Gia Khanh không đi chung với hai tên si tình kia. Gia Khanh đi trước cả mấy chục thước, Hòa lẽo đẽo theo sau. Mắt nó chiếu hào quang như đèn pha xe hơi, sáng trưng cả… dương gian, địa phủ. Nhà thơ Ngu Kha cũng chẳng hơn gì. Khi Gia Khanh trò chuyện với tôi, nó đứng lấp ló tít đằng xa, mồm lẩm nhẩm đọc thơ.
Tôi không nghe rõ những lời thì thầm tha thiết của Ngữ nhưng tôi đoán nó đang đọc bài thơ “Chùa Hương” của Nguyễn Nhược Pháp. Hẳn là Ngữ đang rên rỉ: “Em đi, chàng theo sau. Em không dám đi mau. Sợ chàng chê hấp tấp. Số gian nan không giàu”. Đó là đoạn thơ ưa thích của Ngữ và được nó đem ra sử dụng thường xuyên. Bao giờ cũng vậy, hễ tò tò đi sau lưng tụi con gái (tất nhiên trong trường hợp vắng mặt nhỏ Hồng) là Ngữ gân cổ rống lên bốn câu ác liệt đó.
Mọi khi, thấy Ngữ đọc thơ, đọc vè chọc tụi con gái, tôi thường mỉm cười a dua với nó. Nhưng lần này, mặt tôi cau lại. Không những tôi cười không nổi mà tôi còn muốn nhặt đá ném cho nó một phát bể đầu chơi. Nhưng tôi không tài nào tìm được lấy một viên đá nhỏ, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không. Trong giấc mơ tôi, chỉ lung linh một đóa hồng tươi thắm: đóa hồng đến từ một xứ sở xa xôi


Chương 10:


Những bài thơ tống tình của Ngu Kha chẳng ép phê tí ti ông cụ nào. Ngữ chẳng hất cẳng nổi Hòa như lời nó quả quyết với tôi, mặc dù lần này nó không buồn ỡm bóng gió. Ngữ lả lơi trắng trợn:
Đầu năm em vào học
Lòng anh bỗng bâng khuâng
Có bao điều muốn nói
Mà sao vẫn ngại ngần
Bài thơ như chiếc lá
Mọc lên từ chồi xanh
Em là chim xứ lạ
Có hiểu tình anh không?
Khi bài thơ của Ngữ xuất hiện trên báo tường, lớp học đang yên ả bỗng dậy lên bão táp phong ba. Tụi bạn lại xúm xít bàn tán và thấp thoáng đây đó những ánh mắt nghi ngờ, xoi mói.
Thằng Châu oang oang giữa lớp:
- Lại thêm một con thiêu thân đòi “thanh khương” nữa! Lớp mình loạn rồi!
Thằng Bá bình luận cay độc:
- Nhà thơ Ngu Kha ngày nay với nhà thơ Thanh Khương trước kia hẳn là một người! Tưởng nó biết điều, nào ngờ “đánh chết cái nết không chừa”!
Họa sĩ Vinh buồn bã:
- Ngu Kha ơi hỡi Ngu Kha.
Thương mà giấu mặt cũng như là… không thương!
Trước những lời chọc ghẹo của bạn bè, Ngữ phớt tỉnh. Không ai biết Ngu Kha là





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹678›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




nó, nó chẳng sợ. Nó bình tĩnh ngồi yên nơi cuối lớp, âm thầm quan sát thái độ của Gia Khanh. Ngữ bảo tôi:
- Thế nào em cũng phát tín hiệu trả lời!
Nhưng Gia Khanh chẳng động tĩnh gì. Tôi thấy nó cười nói tỉnh khô. Lần trước khi nhà thơ Thanh Khương tấn công nó, nó còn xấu hổ gục mặt xuống bàn. Lần này, không hiểu sao nó trơ trơ. Chắc nó đã quen mùi… trận mạc. Nó không thèm để ý đến những lời tán tỉnh nhăng nhít của Ngữ, tôi sung sướng nhủ bụng.
Trong khi tôi hí hửng trước thất bại của Ngữ thì nó buồn thiu. Tuy nhiên, Ngữ vẫn không chịu thừa nhận thực tế cay đắng đó. Nó phân tích:
- Tụi con gái đứa nào cũng vậy! Khi yêu, chúng không bao giờ để lộ ra ngoài mặt. Tình cảm của chúng kín đáo hơn tụi mình.
Khi thất bại trong tình yêu, người ta dễ trở thành… triết gia. Có ai đó đã nói như vậy. Câu nói thiên tài đó hoàn toàn đúng với tình trạng hiện nay của Ngữ. Nó lý luận thì có vẻ sâu sắc nhưng giọng nói lại thiếu dõng dạc khiến tôi ngờ rằng nó không thực sự tin vào những điều nó nói. Nó không tin, làm sao tôi tin được.
Hơn nữa, bài thơ “ngáng cẳng” Ngữ vừa tung ra chỉ làm chấn động những đứa vô can. Còn đối với thằng Hòa, vũ khí của Ngữ chẳng làm rụng của nó lấy một…

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hoàng Tử Và Cô Bé Lọ Lem

Chết cười với chuyện chồng đi chăm vợ đẻ

Đeo nhẫn đúng cách bạn đã biết chưa?

Bị nhà chồng đuổi, cô gái xin ở nhờ nhà bà cụ bán tào phớ

Mẹ chồng lôi cả họ đi bắt con dâu ngoại tình