t muốn dựa vào.”
Lời khen của phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình yêu, chính là phép thuật, có thể khiến cho một người đàn ông trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối.
Ánh trăng như rơi xuống từ trên nóc nhà, bên cạnh tường, ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, bên trong căn phòng, tràn ngập hương thơm khiêu khích của những bông hồng.
Cô cùng anh đứng dưới ánh trăng, cùng chăm chú nhìn nhau, cô có chút chờ mong, thế nhưng anh lại có chút chần chừ, luồng điện cựa mạnh nào đó như xẹt thẳng vào thân thể của cả hai, anh đưa ngón tay hơi run rẩy của mình lên vuốt ve gương mặt cô.
Anh muốn chạm vào cô, thế nhưng lại không dám đụng vào.
Tim cô bỗng thắt chặt, cô chợt hiểu anh đang lo lắng việc gì ….. giấc mơ bao lâu nay đang hiển hiện trước mắt anh, thế nên anh không thể tin là thực.
“Vệ Tương.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, chủ động đến gần anh hơn.
Mà anh, không cần gì nhiều hơn thế, liền ôm lấy cô.
Sóng tình bỗng ập đến một cách cuồng nhiệt, thật mãnh liệt, hai người hôn nhau và ôm nhau khắng khít đến mức gần như tuyệt vọng, hai thân thể cùng hòa quyện vào nhau, từng giọt, từng giọt mà tìm về tình yêu ban đầu.
Anh thô lỗ mà cởi bỏ quần áo của chính mình, rồi lại khẩn cấp cởi bỏ chiếc khóa kéo của bộ lễ phục trên người cô, chiếc váy vừa chảy xuống, hiện ra một thân thể trắng noãn gợi cảm, hoàn chỉnh đến mức gây mị hoặc.
Vệ Tương bỗng nín thở.
Nhiều năm qua đi, thân thể của cô ngày càng trở nên thật thành thục, càng …đầy đặn lên rất nhiều, bớt đi một phần ngây ngô của thiếu nữ, thâm vào đó là những đường cong quyến rũ thành thục đến mức người khác phải hoa mắt.
“Hải Sắc.” Anh đau đớn mà nỉ non, mồ hôi không nghe lời mà tràn ngập trên trán anh, anh đỡ cô nằm xuống chiếc sô pha, vùi đầu một cách mê luyến vào phần gợi cảm nhất….
“Nhột quá!” Cô khúc khích cười, da thịt nhẵn nhụi của cô khiến anh không thể kiềm chế.
“Xin lỗi.” Anh xin lỗi, thế nhưng vẫn là không buông tha cho cái nơi mềm mại kia, anh như đùa giỡn với cô, cố gắng hít lấy mùi hương quen thuộc sau lớp ren mỏng manh kia.
“Thật đáng ghét…” Cô yêu kiều, khó chịu mà lắc lắc đầu, bỗng nhiên rất muốn anh nhanh chóng vứt bỏ những “vật trở ngại” be bé ngăn cách cả hai, hoàn toàn triệt để mà yêu cô.
Nhưng dường như anh không vội, tuy rằng,
anh vẫn giống như một con thú hoang, nhấm nháp từng ngụm, từng ngụm trên thân thể của cô, thế nhưng lại không chịu nhanh chóng một lần ăn sạch….
Anh lựa chọn cách thưởng thức từ từ.
Anh dùng đôi môi vừa gợi cảm nhưng tràn ngập khí phách của mình lưu lại trên người cô những trận mưa sao băng, những nụ hôn nóng bỏng, tựa như nhưng ngôi sao băng trên trời, lạc vào từng chỗ trên thân thể cô, thiêu đốt thành một vòng lửa thật sâu, thật sâu…
Cô ngửi được hương thơm tình ái của hai người, ngửi được mùi vị tình dục nồng cháy, ngửi được mùi hương trên người anh, mùi hương mà cô không thể nào quên được trong suốt mười một năm xa cách … được rồi, cô nghĩ đến, anh cuối cùng vẫn sẽ yêu cô theo cách này, tuy rằng rất gấp, rất muốn chiếm lấy cô, rất bức thiết, thế nhưng anh cũng sẽ không thô bạo mà giữ lấy cô, anh luôn luôn muốn cô phải được thỏa mãn trước, sau đó mới đến anh.
Thực ra, anh là một người đàn ông rất ôn nhu……
“Vệ Tương.” Ân Hải Sắc đưa tay nâng anh lên, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Sao vậy?” Anh cảm nhận được cô có chuyện muốn nói.
Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nụ cười này còn đẹp hơn cả hoa anh đào vào mùa xuân, cô chăm chú nhìn anh rất lâu, rốt cuộc mới lên tiếng.
“Em yêu anh”
Vệ Tương giật mình, không ngờ cô lại thốt lên câu nói ấy, gương mặt anh nhẹ nhàng mà phiếm hồng.
“Em tập trung một chút!” Anh nhíu mày, vẻ rất không hài lòng, cúi đầu mà bắt lấy đôi môi anh đào của cô.
Đây là phản ứng gì? Anh không phải là đang xấu hổ đi?
Cô cười.
“Em cười cái gì?” Anh nghe ra được trong nụ cười cô có chút ý trên chọc, lại cảm thấy bối rối, và rồi, nhẹ nhàng…cắn lấy nơi ngọt ngào nhất trên người cô.
Có chút đau, thế nhưng cũng không phải là quá đau đớn, quả thật là một trừng phạt ngọt ngào.
Người đàn ông này thật …. Đáng yêu!
Cô đưa tay lên, bướng bỉnh mà vuốt ve mái tóc anh, sau đó kéo anh lại gần hơn, để cho sự nam tính đang dâng tràn trong anh gắn kết với cái nữ tính ngọt ngào trong cô….
Cô thực sự, thực sự rất yêu anh!
Chương 8
“Sắc tỷ!”
Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Ân Hải Sắc đang chuyên tâm vào một chậu hoa rực rỡ, bỗng nghe Ân Điềm Vũ lớn tiếng gọi, cô quay đầu, bối rối nhìn về phía cô em họ.
“Làm gì mà lén lút vậy? Cố tình doạ người ta àh?”
“Sao không nói là tại chị đang xuất thần đi?” Ân Điềm Vũ tỏ ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt. “Nhìn chị mấy hôm nay tâm tình rất tốt, có phải là đã xảy ra việc vui gì không?”
“Không có!” Đôi má Ân Hải Sắc bỗng nóng lên.
“Chị còn nói không có? Hai mà đều đỏ lên hết rồi này!”
“Điềm Vũ!”
“Là do người tên Vệ Tương kia sao?” Ân Điềm Vũ một câu đã đánh trúng vào tâm sự của Hải Sắc.
Ân Hải Sắc bỗng thấy ngại ngùng, nhưng cô vẫn không phủ nhận, đôi mắt đẹp dịu dàng như thừa nhận tất cả.
“Đúng thật là do anh ta?” Ánh mắt Ân Điềm Vũ bỗng vụt sáng, đôi môi nở một nụ cười tươi như đoá hoa. “Em nói mà, mấy hôm nay, tối nào cũng có người lái xe đến đón chị, hoá ra là vị nữ thần chị họ của em đây đã bắt đầu yêu đương rồi. Chậc chậc … chuyện này không biết sẽ làm tan nát biết bao nhiêu con tim của người khác đây?” Ân Điềm Vũ giả vờ lắc đầu cảm thán một cách khoa trương.
“Em đó, học theo thói hư của anh trai em từ khi nào vậy?” Cô giả vờ trách mắng một cách yêu thương.
“Em là đang nói thật lòng mình nha!” Âm Điềm Vũ vui vẻ cười, ánh mắt chuyển dời đến chậu hoa cô đang ôm trong ngực. “Hoa gì vậy chị?”
“Margaret.”
(Một loại cúc)
“Chị muốn đem đi đâu vậy?”
“Chị muốn mang đi tặng người ta.”
“Tặng người khác?” Ánh mắt Ân Điềm Vũ lại tiếp tục di động, khoé miệng lại hiện lên một nụ cười nghịch ngợm. “Em biết rồi, là mang đi tặng cho Vệ Tương đúng không? A …. loại hoa này mang ý nghĩa gì vậy? Có ý tứ gì chị?”
“Không có ý gì hết!” Ân Hải Sắc trừng mắt nhìn cô. “Chị chỉ là nhìn thấy trong vười nhà anh ấy không có bất kỳ chậu hoa nào nên muốn đem vài chậu sang đó mà thôi.”
“Hì, người vẫn chưa dọn vào, hoa đã thay chủ dọn đến trước rồi sao?” Ân Điềm Vũ trêu ghẹo cô.
Ân Hải Sắc không biết nói gì nữa, chỉ tròn mắt mà đứng nhìn cô em họ nghịch ngợm này, ánh mắt nhẹ nhàng như nước, thế nhưng như có chút nghiêm khắc hiện lên từ đáy mắt cô, vừa ôn nhu vừa uy nghiêm.
Ân Điềm Vũ đành giơ tay đầu hang. “Được rồi, được rồi, em không phá chị nữa! Nào, em giúp chị mang những chậu hoa này ra xe nha.”
“Vậy cảm ơn em nhé!” Ân Hải Sắc mỉm cười như không có gì, dười sự giúp đỡ của Điềm Vũ, cô mang những chậu hoa đem đến phía sau xe, sau đó lái xe đến ngôi biệt thự của Vệ Tương.
Anh đang đi công tác, không có ở nhà, cô đưa tay nhấn vào chiếc chìa khoá điều khiển từ xa để mở cửa, sau đó cho xe chạy thẳng vào gara
Xuống xe, cô liền ôm những chậu hoa đến phía sân vườn của anh, tiếp tục thực hiện cái công việc mà cô vẫn làm mấy ngày gần đây, đeo b
Lời khen của phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình yêu, chính là phép thuật, có thể khiến cho một người đàn ông trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối.
Ánh trăng như rơi xuống từ trên nóc nhà, bên cạnh tường, ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, bên trong căn phòng, tràn ngập hương thơm khiêu khích của những bông hồng.
Cô cùng anh đứng dưới ánh trăng, cùng chăm chú nhìn nhau, cô có chút chờ mong, thế nhưng anh lại có chút chần chừ, luồng điện cựa mạnh nào đó như xẹt thẳng vào thân thể của cả hai, anh đưa ngón tay hơi run rẩy của mình lên vuốt ve gương mặt cô.
Anh muốn chạm vào cô, thế nhưng lại không dám đụng vào.
Tim cô bỗng thắt chặt, cô chợt hiểu anh đang lo lắng việc gì ….. giấc mơ bao lâu nay đang hiển hiện trước mắt anh, thế nên anh không thể tin là thực.
“Vệ Tương.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, chủ động đến gần anh hơn.
Mà anh, không cần gì nhiều hơn thế, liền ôm lấy cô.
Sóng tình bỗng ập đến một cách cuồng nhiệt, thật mãnh liệt, hai người hôn nhau và ôm nhau khắng khít đến mức gần như tuyệt vọng, hai thân thể cùng hòa quyện vào nhau, từng giọt, từng giọt mà tìm về tình yêu ban đầu.
Anh thô lỗ mà cởi bỏ quần áo của chính mình, rồi lại khẩn cấp cởi bỏ chiếc khóa kéo của bộ lễ phục trên người cô, chiếc váy vừa chảy xuống, hiện ra một thân thể trắng noãn gợi cảm, hoàn chỉnh đến mức gây mị hoặc.
Vệ Tương bỗng nín thở.
Nhiều năm qua đi, thân thể của cô ngày càng trở nên thật thành thục, càng …đầy đặn lên rất nhiều, bớt đi một phần ngây ngô của thiếu nữ, thâm vào đó là những đường cong quyến rũ thành thục đến mức người khác phải hoa mắt.
“Hải Sắc.” Anh đau đớn mà nỉ non, mồ hôi không nghe lời mà tràn ngập trên trán anh, anh đỡ cô nằm xuống chiếc sô pha, vùi đầu một cách mê luyến vào phần gợi cảm nhất….
“Nhột quá!” Cô khúc khích cười, da thịt nhẵn nhụi của cô khiến anh không thể kiềm chế.
“Xin lỗi.” Anh xin lỗi, thế nhưng vẫn là không buông tha cho cái nơi mềm mại kia, anh như đùa giỡn với cô, cố gắng hít lấy mùi hương quen thuộc sau lớp ren mỏng manh kia.
“Thật đáng ghét…” Cô yêu kiều, khó chịu mà lắc lắc đầu, bỗng nhiên rất muốn anh nhanh chóng vứt bỏ những “vật trở ngại” be bé ngăn cách cả hai, hoàn toàn triệt để mà yêu cô.
Nhưng dường như anh không vội, tuy rằng,
anh vẫn giống như một con thú hoang, nhấm nháp từng ngụm, từng ngụm trên thân thể của cô, thế nhưng lại không chịu nhanh chóng một lần ăn sạch….
Anh lựa chọn cách thưởng thức từ từ.
Anh dùng đôi môi vừa gợi cảm nhưng tràn ngập khí phách của mình lưu lại trên người cô những trận mưa sao băng, những nụ hôn nóng bỏng, tựa như nhưng ngôi sao băng trên trời, lạc vào từng chỗ trên thân thể cô, thiêu đốt thành một vòng lửa thật sâu, thật sâu…
Cô ngửi được hương thơm tình ái của hai người, ngửi được mùi vị tình dục nồng cháy, ngửi được mùi hương trên người anh, mùi hương mà cô không thể nào quên được trong suốt mười một năm xa cách … được rồi, cô nghĩ đến, anh cuối cùng vẫn sẽ yêu cô theo cách này, tuy rằng rất gấp, rất muốn chiếm lấy cô, rất bức thiết, thế nhưng anh cũng sẽ không thô bạo mà giữ lấy cô, anh luôn luôn muốn cô phải được thỏa mãn trước, sau đó mới đến anh.
Thực ra, anh là một người đàn ông rất ôn nhu……
“Vệ Tương.” Ân Hải Sắc đưa tay nâng anh lên, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Sao vậy?” Anh cảm nhận được cô có chuyện muốn nói.
Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nụ cười này còn đẹp hơn cả hoa anh đào vào mùa xuân, cô chăm chú nhìn anh rất lâu, rốt cuộc mới lên tiếng.
“Em yêu anh”
Vệ Tương giật mình, không ngờ cô lại thốt lên câu nói ấy, gương mặt anh nhẹ nhàng mà phiếm hồng.
“Em tập trung một chút!” Anh nhíu mày, vẻ rất không hài lòng, cúi đầu mà bắt lấy đôi môi anh đào của cô.
Đây là phản ứng gì? Anh không phải là đang xấu hổ đi?
Cô cười.
“Em cười cái gì?” Anh nghe ra được trong nụ cười cô có chút ý trên chọc, lại cảm thấy bối rối, và rồi, nhẹ nhàng…cắn lấy nơi ngọt ngào nhất trên người cô.
Có chút đau, thế nhưng cũng không phải là quá đau đớn, quả thật là một trừng phạt ngọt ngào.
Người đàn ông này thật …. Đáng yêu!
Cô đưa tay lên, bướng bỉnh mà vuốt ve mái tóc anh, sau đó kéo anh lại gần hơn, để cho sự nam tính đang dâng tràn trong anh gắn kết với cái nữ tính ngọt ngào trong cô….
Cô thực sự, thực sự rất yêu anh!
Chương 8
“Sắc tỷ!”
Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Ân Hải Sắc đang chuyên tâm vào một chậu hoa rực rỡ, bỗng nghe Ân Điềm Vũ lớn tiếng gọi, cô quay đầu, bối rối nhìn về phía cô em họ.
“Làm gì mà lén lút vậy? Cố tình doạ người ta àh?”
“Sao không nói là tại chị đang xuất thần đi?” Ân Điềm Vũ tỏ ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt. “Nhìn chị mấy hôm nay tâm tình rất tốt, có phải là đã xảy ra việc vui gì không?”
“Không có!” Đôi má Ân Hải Sắc bỗng nóng lên.
“Chị còn nói không có? Hai mà đều đỏ lên hết rồi này!”
“Điềm Vũ!”
“Là do người tên Vệ Tương kia sao?” Ân Điềm Vũ một câu đã đánh trúng vào tâm sự của Hải Sắc.
Ân Hải Sắc bỗng thấy ngại ngùng, nhưng cô vẫn không phủ nhận, đôi mắt đẹp dịu dàng như thừa nhận tất cả.
“Đúng thật là do anh ta?” Ánh mắt Ân Điềm Vũ bỗng vụt sáng, đôi môi nở một nụ cười tươi như đoá hoa. “Em nói mà, mấy hôm nay, tối nào cũng có người lái xe đến đón chị, hoá ra là vị nữ thần chị họ của em đây đã bắt đầu yêu đương rồi. Chậc chậc … chuyện này không biết sẽ làm tan nát biết bao nhiêu con tim của người khác đây?” Ân Điềm Vũ giả vờ lắc đầu cảm thán một cách khoa trương.
“Em đó, học theo thói hư của anh trai em từ khi nào vậy?” Cô giả vờ trách mắng một cách yêu thương.
“Em là đang nói thật lòng mình nha!” Âm Điềm Vũ vui vẻ cười, ánh mắt chuyển dời đến chậu hoa cô đang ôm trong ngực. “Hoa gì vậy chị?”
“Margaret.”
(Một loại cúc)
“Chị muốn đem đi đâu vậy?”
“Chị muốn mang đi tặng người ta.”
“Tặng người khác?” Ánh mắt Ân Điềm Vũ lại tiếp tục di động, khoé miệng lại hiện lên một nụ cười nghịch ngợm. “Em biết rồi, là mang đi tặng cho Vệ Tương đúng không? A …. loại hoa này mang ý nghĩa gì vậy? Có ý tứ gì chị?”
“Không có ý gì hết!” Ân Hải Sắc trừng mắt nhìn cô. “Chị chỉ là nhìn thấy trong vười nhà anh ấy không có bất kỳ chậu hoa nào nên muốn đem vài chậu sang đó mà thôi.”
“Hì, người vẫn chưa dọn vào, hoa đã thay chủ dọn đến trước rồi sao?” Ân Điềm Vũ trêu ghẹo cô.
Ân Hải Sắc không biết nói gì nữa, chỉ tròn mắt mà đứng nhìn cô em họ nghịch ngợm này, ánh mắt nhẹ nhàng như nước, thế nhưng như có chút nghiêm khắc hiện lên từ đáy mắt cô, vừa ôn nhu vừa uy nghiêm.
Ân Điềm Vũ đành giơ tay đầu hang. “Được rồi, được rồi, em không phá chị nữa! Nào, em giúp chị mang những chậu hoa này ra xe nha.”
“Vậy cảm ơn em nhé!” Ân Hải Sắc mỉm cười như không có gì, dười sự giúp đỡ của Điềm Vũ, cô mang những chậu hoa đem đến phía sau xe, sau đó lái xe đến ngôi biệt thự của Vệ Tương.
Anh đang đi công tác, không có ở nhà, cô đưa tay nhấn vào chiếc chìa khoá điều khiển từ xa để mở cửa, sau đó cho xe chạy thẳng vào gara
Xuống xe, cô liền ôm những chậu hoa đến phía sân vườn của anh, tiếp tục thực hiện cái công việc mà cô vẫn làm mấy ngày gần đây, đeo b