còn mình thì lúc đói lúc no với tình cảm, mà tên đáng ghét kia còn không biết mình là ai nữa chứ. Chẳng lẽ cứ như vậy hoài sao. Buồn quá.
…
“BUZZ !!!”
Vẫn là cái kiểu buzz bất chợt đó, làm giật hết cả mình. Y chang cái hôm đầu tiên chat, mình đợi mãi đến lúc ngủ gục, tự nhiên buzz một cái làm hết hồn bật dậy, đập đầu vào cái kệ, sưng nguyên một cục.
“Tui nè.”
“Hôm nay cũng không đi đâu chơi à?”
“Không, ở nhà cả ngày.”
“Lát nữa tui đi chơi với đám bạn rồi.”
“Vậy à?Đi đâu?” chợt mình thấy buồn buồn, vậy là hôm nay ngồi không một mình…
“Hẹn nhau trên Diamond, đi đâu thì chưa biết.”
“Uhm…”
“Mà quên nữa.”
“Sao?”
“Tui biết bạn là ai rồi “
“Là ai?Làm sao biết.” Giật mình, tim đập mạnh…
“Chờ chút, accept đi, tui share hình cho xem.”
“Ok…”
Tấm hình mờ mờ dần hiện rõ trước mắt. Hìnhcủa lớp mình đây mà, chụp cái hôm văn nghệ 20 tháng 11.
“Hình lớp tui mà. Có gì đâu.” Làm tưởng biết rồi, hết hồn, mà chẳng phải mình mong hắn biết sao.
“Tui biết mà.”
“Là ai?”
“Thì bạn thấy ai xinh nhất trong đó?”
“Không…không biết nữa.” Đưa tay lên ngực, tim mình đang đập rộn ràng…
“Cái cô áo tím xinh nhất. Là bạn phải không?”
“Xạo, xinh gì mà xinh.”bất chợt mình mỉm cười, mặt đỏ như gấc, ngượng hết cả người.
“Tui nói không sai chứ”
“…Ừ…Vậy bạn thấy sao?”
“Thì thấy xinh chứ sao?”
“Không phải mà…Bạn nói tui khó ưa mà.”
“Ừ thì hồi đó dễ ghét.”
“Vậy…bây giờ thế sao?”
“Thấy dễ thương, được chưa?”
“Mồm mép…”
“Thôi tui đi nha, gặp lại sau. Mà mai mốt đi họclại thì đừng lén lén đi theo tui nữa. Có gì gặp mặt nói chuyện được mà.”
“Ai thèm đi theo…”
“Thôi tui đi. Bye.”
“Bye…”
Out mất rồi, đưa tay lên mặt, vẫn còng nóng…Giờ người ta biết rồi thì sẽ ra sao?Vậylà mình không còn phải lén lút nữa, nhưng mà mở miệng bắt chuyện thấy sao khó quá. Không được, phải dũng cảm lên chứ, bố mẹ cũng bảo mình gan lỳ cóc tía mà…
…
“Đi đâu vậy bé Ni?”
“Con lên Diamond, hẹn với bạn.”
…
Nếu thật lòng thích ai đó, người ta chắc chắn sẽ biết. Còn có đáp lại hay không thì còn tùy vào duyên phận. Thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên vậy, chuyện gì đến sẽ đến…
Tôi mỉm cười, dắt xe ra khỏi nhà. Không khí Tết thật ấm cúng làm sao…
Không khí ngày Tết dần trôi qua, cuốn theo những cánh mai vàng đi vào dĩ vãng. Còn lũ học sinh bọn tôi đến lớp với hành trang là những cơn buồn ngủ và sự lười biếng chất đầy trong cặp, thay cho sách vở.
Đứa nào cũng gật gà gật gù, ngáp lên ngáp xuống, chép miệng tiếc rẻ những ngày được tự do ngủ nướng đến nứt cả mắt. Bọn con gáithì còn mải mê tám chuyện, khoe nhau tiền mừng tuổi hoặc những tấm hình đi chơi đây đó. Ai cũng có thu hoạch riêng cho mình…
Với tôi thì ngẫm lại, mấy ngày vừa rồi ngày ngồi ở nhà cũng không hẳn vô ích. Kể ra thì những lúc chat chit vu vơ đó cũng khá là thú vị, chúng làm tôi cảm thấy cuộc sống thường ngày hình như vừa được tô điểm thêm một chút sắc màu tươi tắn. Đỡ buồn chán hơn, đỡ nhạt nhẽo hơn, dù chỉ là chút ít thôi…
Cả bọn cố gắng lắm cũng chỉ câu giờ được tiết học đầu tiên, sang tiết sau, mọi thứ đều đâu vào đấy, nghiêm túc và hối hả. Trên bảng viết những gì, thầy đang giảng những gì, hầu như không có đứa nào quan tâm đến. Cứ nhưlà chương trình độc diễn trên sân khấu, mà ở dưới khán giả còn đang bận thả tâm hồn mình theo mây theo gió. Tôi ngồi xoay xoay cây bút, lòng thầm nghĩ có nên trốn xuống căn tin cho thoải mái hay không thì cửa lớp hé mở, một cô bé bước vào, lập tức ánh mắt của cả đám con trai đều hướng về phía đó…À, là mít ướt đây mà.
Đó là cái tên mà tôi đặt cho em vì lúc trước không biết em là ai, tên là gì. Đến khi biết rồi tôi vẫn quen mồm gọi như vậy. Kể cũng lạ, Tết mà không thèm đi đâu hết, chỉ ngồi ở nhà, lúc nào tôi ngồi vào máy là thấy em trên mạng. Nhớ lại, hồi đó mỗi lần tôi cảm giác có ai đang đi theo mình, xoay đầu lại thì luôn nhìn thấy em. Qua những buổi trò chuyện ngày Tết, gộp thêm vào những lần trước nữa, tôi biết là em thích mình, thậm chí còn nhiều nữa là đằng khác. Nhưng tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi, một người bạn bình thường.
“Dạ, thầy cho em gửi bản photocopy bài tập tiếng Anh của cô cho các bạn…”
Em len lén đưa mắt nhìn về phía cuối lớp, chỗ tôi đang ngồi. Mấy thằng con trai nhao nhao cả lên.
“BQ nhìn tao kìa, sướng quá.”
“Mày đang mơ à, nhìn tao đấy.”
“…”
Tôi bật cười, huýt sáo một tiếng, em lập tức quay mặt sang chỗ khác, hình như có chút ngượng ngùng…
Để trêu một tí xem, tôi lấy điện thoại ra bấm số…Em giật mình, lấy tay đặt lên túi quần đang run run. Bắt gặp nụ cười khoái trá của tôi, em lườm một cái thật là đanh đá, trong lúc tôi vẫn liên tục nhá máy…
“Cả lớp trật tự.”
Ông giáo già gõ thước, lên tiếng trấn áp sự ồn ào.
“Em còn gì nữa không?”
“Dạ…không.” Giọng lí nhí.
“Được rồi, bài tập giờ ra chơi thầy đưa cho lớp trưởng phân phát, em có thể về lớp.”
“Dạ…”
Cô bé mít ướt bước ra cửa trong lúc vẫn liếc mắt nhìn, rồi đưa nấm đấm lên thay cho lời cảnh cáo. Cũng dữ dằn đấy, không hiền như mình nghĩ…
…
Đến lượt túi quần tôi run lên, có tin nhắn…
“Hay ha, dám trêu tui. Hên là để chế độ silent, không là chết rồi.”
“Có sao đâu, đùa chút mà. Hồi nãy làm gì nhìn tui hoài thế.”
“Ai mà thèm. Đang tưởng tượng à?”
“Thế à, coi như không có phước đó vậy.”
“Phước đức gì ở đây?”
“Thì được người đẹp để ý”
“Thôi đi, dẻo miệng thế.”
“Mà quên nữa, phải xưng là em với tui đó nha.”
“Mơ à?Làm gì mà tui phải gọi là anh?”
“Tui lớn hơn một tuổi. Không gọi là anh chứ là gì?”
“Thế à?Vậy tại sao học cùng khóa?Đừng có xạo.”
“Thiệt mà, hồi đó đi học trễ một năm.”
“Tại sao?”
“…”
“…”
…
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến, cả lớp nhao nhao ồn ào mặc cho ông thầy khan cả cổ dặn dò, nào là về nhà nhớ xem lại bài giảng, nhớ làm bài tập được giao…Nhiều thứ quá, tâm trí bọn nó bây giờ đang chạy nhảy ngoài kia mất rồi, làm sao nghe được những lời đó.
Tôi lấy cái mũ đội lên đầu, bước ra khỏi chỗ ngồi.
“Này, đi đâu đấy?”
Tiếng thằng Đức kế bên vang lên.
“Đi xuống căn tin, có gì không?”
“Lên lớp Anh đúng không?Hồi nãy tao thấy rồi…” Nó cười bí hiểm.
“Ừ…”
…
Tại sao lại chọn cái phòng này làm lớp của mình, nằm tuốt trong kẹt, vừa u ám vừa bất tiện. Mỗi lần muốn đi lên xuống cấu thang là phải nguyên một vòng, thật là khó chịu.
Tôi đứng trước cửa lớp, nhìn vào tìm kiếm.
“Bạn kiếm ai?”
Cô bé lớp trưởng dể thương tươi cười hỏi. Giờ mới dể ý kĩ, lớp này nhiều con gái xinh thật, hèn chi thành tâm điểm của cả khối.
“BQ có trong lớp không?”
“Có, bạn chờ chút. Q ơi…”
Cô bé xoay đầu vào cất tiếng gọi.
“Ủa mới đây mà, chạy đi đâu mất rồi?”
Tôi thừa biết là em trốn ngay khi thấy tôi rồi mà.
“Thôi mình về.”
“Không đợi một lát à?Chắc nó đi đâu đó chút thôi…”
“Không sao. Chào bạn.”
Mỉm cười bước xuống cầu thang, tôi lấy điện thoại ra, vừa đi vừa bấm:
“Tui đi xuống căn tin, trốn tiếp đi nhé. Không ra thì từ n