- Cuộc đời đau khổ triền miên, sao mình lại gặp lũ điên thế này.
- Stop đi! Tui kiêu mọi người đến để bàn tính cái vụ ghép đôi cho anh Tuấn Anh với chị Quỳnh Chi, làm sao để anh ấy không bị bên kia cuỗng mất. Tụi nó mà thắng thì sau này sẽ lên mặt với tụi mình dài dài cho xem – Tùng Linh quyết định lên tiếng để ngăn cản vụ cải nhau một cách nhảm nhí kia.
Vừa nghe nhỏ nói xong thì Diệp Hân, nhỏ Hằng, nhỏ Phương và nhỏ Chi đều té cái rầm úp mặt xuống bàn nước.
- Gì vậy – Tùng Linh hốt hoảng nhìn bốn con nhỏ bạn đều té ngửa hết, mặc dù là cả bọn chẳng đứa nào ngồi ghế cả.
- Bà… – Nhỏ Phương ngóc đầu lên nhìn Tùng Linh như mếu.
- Thiệt là uổng công tui hy sinh anh dũng đi đâm bể bánh xe của chị Quỳnh Chi – Nhỏ Hằng vỗ trán ngẩng đầu than trời.
- Cái gì. Bà định hại tui hả, sao lại đâm bể bánh xe chị Quỳnh Chi, hèn chi hôm qua chị ấy đến trễ, hóa ra bị bà phá hư xe. Bà có biết bà làm hỏng kế hoạch của tui rồi hay không? – Tùng Linh nổi quạu khi nghe nhỏ Hằng nói.
- Tui mà hại bà, tui là đang giúp bà đó, bà đúng là đồ ngốc mà, vậy mà còn đăng cái status như thế, làm tụi tui tưởng kế hoạch của tụi tui thành công rồi chứ – Nhỏ Hằng cũng quặc lại.
Tùng Linh nghe nhỏ Hằng quát lên như thế, nhỏ hơi xìu người, đảo mắt nhìn tụi bạn.
Diệp Hân lúc này mới lên tiếng:
- Được rồi. Bây giờ bà hãy thành thật kể hết tất tần tật sự việc ngày hôm qua bà với anh Tuấn Anh đi, nhớ kể cả cảm xúc của bà lúc đó luôn nha.
- Chuyện hôm qua… – Tùng Linh gãi gãi tai nhăn nhó mặt mày kể lại từng sự việc
Nghe xong, cả đám thở dài mỗi đứa một câu phán thế này:
Diệp Hân: Em ấy ngây thơ vơ số tội.
Hằng: Ngây thơ như con bò đeo nơ.
Chi: Nói tóm lại là nhỏ này đầu to mà óc quả nho
Hoàng Nguyên: Nói thẳng ra là bà ngu như heo.
- Tự nhiên ai nấy đều *** tui là sao – Tùng Linh nổi cáu – Biết thế không gọi mấy bà ra đâu.
Nhỏ Phương lúc này mới lên tiếng, nhỏ nói huỵt toẹt ra luôn, đây là cách nhanh nhất để đi đến bộ não nho của Tùng Linh.
- Nói thật là bà đã thích anh Tuấn Anh rồi mà không biết đó.
- Làm gì có chuyện đó. Chỉ là một cái nắm tay rất đỗi bình thường mà, làm gì đã khẳng định là tui đã yêu.
- Dẫn theo tên biến thái này là rất đúng – Nhỏ Chi chỉ vào Hoàng Nguyên nói rồi ra lệnh – Đưa tay ông đây.
Hoàng Nguyên dù bất mãn, thế nhưng vẫn đưa tay ra. Nhỏ Chi liền nắm tay của Hoàng Nguyên rồi nắm tay Tùng Linh đặt lên nhau để hai người nắm tay nhau.
Chẳng có gì xảy ra hết, Tùng Linh không cảm thấy gì ngoài sự khó hiểu.
- Bà nói xem, cảm giác bà nắm tay ông Nguyên với cảm giác nắm tay anh Tuấn Anh có giống nhau không? Có phải khi nắm tay anh Tuấn Anh, tim bà đập mạnh hay không? Còn nắm tay ông Nguyên, bà chẳng thấy gì hết, giống như bình thường đúng không?
Tùng Linh ngây ngốc nhớ lại cảm giác nắm tay Tuấn Anh, nhỏ bất giác đỏ cả mặt rồi ngây ngốc gật đầu.
- Vậy là đúng rồi – Diệp hân đập bàn reo lên – Chứng tõ bà đã yêu rồi.
- Nhưng mà, như vậy thì… – Tùng Linh bối rối không biết ên làm gì.
- Đương nhiên phải nói ra rồi – Nhỏ Phương thốc vào.
- Làm sao mà nói đây – Tùng Linh mếu máo kêu lên.
- Dũng cảm đánh nhau không từ nan của bà đâu rồi, bắt đầu từ khi nào bà trở ên hàn nhát như thế chứ. Bà phải biết, bà đang sống trong thời đại nam nữ bình đẳng, không phải chỉ có con trai mới được phép tỏ tình đâu, con gái cần chủ động đeo đuổi hạnh phúc của mình – Nhỏ Hằng nói luyến thắng một hơi.
- Tui nói bà biết điều này nhé
Yêu mà không nói
Như đói mà không ăn
Như thấy chăn mà không đắp
Như thấy ăn cắp mà không dám hô
Như thấy ô tô mà vẫn phái đi bộ.
- Bà có thể nhịn đói không? Bà lạnh có đắp chăn hay không? Tụi nó ăn cắp tiền bà, bà có hô hay không? Bà có thích đi bộ hay không?
- Tất nhiên là không rồi? – Tùng Linh đứng bậy dậy, ánh mắt nhỏ tràn đầy quyết tâm sau mấy lời khuyên giải của tụi bạn.
Một mặt trận cua trai được cả đám bạn thành lập để củng cố tinh thần cho Tùng Linh.
Bước đầu tiên trong việc chinh phục con trai đó là phải tự biến mình thành một cô gái xinh đẹp. Cho
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹141516›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
nên Tùng Linh phải mất cả một buổi trời chỉ để cho mấy đứa bạn cực hình tra tấn thân thề từ đầu đến chân.
Đầu tiên là làm tóc, mái tóc ngắn không ngắn, dài không dài của nhỏ bị tra tấn đủ mọi hình thức. Từ uốn xoăn đến kéo thẳng, rừ cột cao đến hạ thấp, thắt bím…đến mà chóng cả mặt. Đôi lúc đau đến chảy nước mắt. Và kết quả là, có hơn n+1 sợi tóc của nhỏ bị rụng một cách thê thảm.
Nghe tiếng tóc bị đứt lìa mà hồn nhỏ tê tái.
Cũng bắt chước người ta mấy kiểu làm đẹp như là tỉa chân mày, lột da mặt…tùm lum, tùm la thứ
Đến việc làm móng tay móng chân cho nhỏ, mỗi đứa bạn bày ra một ý, mỗi đứa một kiểu. Tùng Linh cảm thấy nhỏ giống như cục bột được nhào tới nhào lui. Nhỏ mếu máo nghĩ, có phải mình đang sai lầm khi nghe lời mấy đứa bạn hay không? Nhỏ cảm tưởng mình đang giao trứng cho ác.
Thế nhưng…quả thật là sau khi nhỏ soi mình trong gương, lại cảm thấy dường như mình xinh đẹp hơn thì phải. Tùng Linh thích thú ngắm ngía mình trong gương, xong rồi nhỏ rảo bước định chạy qua nhà của Tuấn Anh để cho Tuấn Anh nhìn thấy bộ dạng của nhỏ bây giờ.
Nhưng vừa xoay người bước đi thì bị nhỏ Hằng túm lại:
- Bà không được đi.
- Bà điên vừa vừa thôi – Nhỏ Chi hùa theo mắng tiếp.
- Hả – Tùng Linh ngơ ngác khi bị nhỏ bạn mắng, nhỏ cảm thấy khó hiểu vô cùng, chẳng phải bắt nhỏ chịu trận làm đẹp là để Tuấn Anh xem hay sao, sao lại ngăn cản.
- Bởi vậy mới nói, bà cứ vậy có ma mà thèm ưng bà. Đừng nói là đứa có IQ thấp cũng còn không thích bà nữa chứ đừng nói đến người có IQ như anh Tuấn Anh. Vừa nhìn vào là thấy ngay ý đồ của bà rồi – Diệp hân thở dài giải thích cho Tùng Linh hiểu.
Nhỏ Hằng thấy Diệp Hân tự nhiên thông minh đột xuất như vậy thì nghi ngờ nhìn lại bạn thân mình, nhỏ chắc lưỡi nói:
- Chà! Xem ra gần mựa thì đen, gần đèn thì sáng. Bà làm bạn gái Lập Khiêm cũng được truyền chút trí tuệ.
Diệp Hân lập tức lườm nhỏ Hằng, nhỏ chun mỏ nói:
- Bà đừng có mà xỉ nhục trí tuệ của tui nha.
- Còn không phải sao, chuyện của người khác, bà sáng suốt ghê, còn chuyện của mình lại lại như nhỏ ngốc – Nhỏ hằng cười khục khặc trêu.
- Cái này gọi là “người trong cuộc mờ mắt mà” – Diệp Hân cãi lại.
- Thôi gác chuyện cãi nhau của mấy bà lại đi. Giờ nói cho nhỏ ngốc này nghe mấy điều cần thiết đi – Nhỏ Chi xua tay ngăn cản hai nhỏ bạn đang ỏm tỏi kia.
Diệp Hân và nhỏ Hằng bèn cười hì hì nhìn mấy nhỏ bạn rồi lại chúm đầu vào tiếp tục dạy Tùng Linh:
- Phải có bản sắc riêng. Đừng đánh mất điều làm nên con người của bà. Bà phải là chính bà, phải để anh ấy yêu chính con người bà, chứ tuyệt đối không được thay đổi, hay bắt chước một người con gái khác. Như vậy dù có quen được anh ấy, mà bà lại