Quân cứ nằm đó, nó thở dốc, khuôn mặt dính đầy máu, quần áo lấm lem bẩn hết cả. Dòng nước mắt nó tuôn rơi, những lời sỉ nhục của bố Thúy lúc nãy nói với nó vẫn vang lên trong đầu, nó đau đớn uất ức đến bật khóc. Nó cho tay vào trong túi quần lôi chiếc điện thoại ra và gọi cho Tùng đến đón về.
Sau hôm đấy, Quân bỗng trầm tính hơn, nó ít nói ít cười đùa hơn trước. Trên khuôn mặt nó lúc nào cũng thoáng lên 1 nét buồn bã, dường như nó vẫn mặc cảm với những lời bố Thúy nói với nó. Cả ngày nó chỉ khép mình lại trong phòng chả thiết ăn uống gì.
Tiếng chuông điện thoại reo, nó quơ quơ tay như vô thức vớ lấy :
- Alô
- Anh à, em có chuyện cần nói với anh.
- Anh đang nghe đây.
- Em muốn gặp trực tiếp anh cơ.
- Bố em không đi theo em à.
- Có, nhưng đến trường em không vào, đợi bố đi em lại ra. Hôm nay em trốn học. Em đợi anh ở góc công viên mọi hôm nhé. – Thúy cúp máy.
Lững thừng ra chỗ hẹn, nó đã thấy Thúy đứng đợi nó từ lúc nào. Thấy Quân, Thúy bật khóc – nó xót thương với những gì đã xảy ra với Quân.
- Anh có sao không – Thúy đưa 2 tay vuốt nhẹ lên đôi má Quân
- Anh không sao, còn em – Quân đưa tay lên nắm lấy tay Thúy.
- Em ổn. Em xin lỗi…tại em.
- Không là tại anh…Giá như nhà anh môn đăng hộ đối với nhà em hơn thì chắc sẽ không xảy ra chuyện này – Quân vẫn cười mặc kệ những vết thâm tím trên khuôn mặt đang đau nhức.
- Em thấy có lỗi với anh nhiều quá, tại em mà anh ra nông nỗi này.
- Anh chịu quen rồi, thêm 1 lần nữa cũng đâu có sao.
- Em ra đây để muốn nói với anh 1 chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- Mình…chia tay nhau đi anh – Thúy khóc, nó cố cắn môi để tiếng khóc không bật ra to hơn.
- Tại…tại sao – Lời chia tay như tiếng sét đánh bên tai nó vậy.
- Em không đành lòng nhìn thấy anh như vậy thêm được nữa. Đêm qua thức trắng, em đã nghĩ rất nhiều, chỉ còn cách này mới trả lại cho anh cuộc sống bình yên được.
- Sau tất cả những gì đã xảy ra, sau tất cả những kỉ niệm giữa anh và em ư?
- Em xin lỗi, nhưng đây là những gì em có thể làm được cho anh lúc này. Nếu mình còn tiếp tục, bố em sẽ không buông tha cho anh nữa đâu.
- Anh vẫn chịu được, dù bố em có đánh chết anh thì anh vẫn chịu được mà. Chỉ cần được nhìn thấy em, được nghe em nói, được ngắm em cười. Dù có phải đánh đổi cả mạng sống anh vẫn cam lòng.
- Nhưng em không muốn anh phải gặp thêm bất kì đau khổ nào nữa, em hiểu trong suốt thời gian qua anh phải chịu đựng rất nhiều vì em rồi. Em không muốn mọi chuyện lại đổ ập lên vai anh nữa.
- Nhưng những kỉ niệm giữa 2 chúng mình, em sẵn sàng từ bỏ hết sao.
- Em sẽ luôn giữ chúng trong tim mình. Thời gian qua, được quen anh được yêu anh đối với em là điều may mắn, hạnh phúc lắm rồi. Những gì giữa anh và em trong suốt 2 năm qua, em sẽ mãi khắc sâu không bao giờ quên.
Quân suy sụp, nó thẫn thờ như người mất hồn, nó thấy nhói đau, nỗi đau xé lòng đang giày vò nó. Đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước mắt, cuối cùng nó cũng phải đối diện với ngày này.
- Trước khi đi, em muốn xin anh 1 điều.
Quân vẫn im lặng, dường như nó vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú sốc đó.
- Trước khi đi, em muốn được hôn anh 1 lần cuối. Để em có thể lưu giữ được tất cả những gì bên anh trong suốt thời gian qua.
Thúy tiến đến gần nó, vòng tay qua eo rồi đặt lên môi Quân 1 nụ hôn mãnh liệt. Nụ hôn cuối cùng mà chúng nó còn có thể trao cho nhau, sau hôm nay giữa nó và Thúy sẽ không còn lại gì nữa. Tất cả như 1 dấu chấm hết, kết thúc chuyện tình của chúng nó rồi.
- Anh chỉ cần nhớ là : trên thế gian này vẫn còn có em luôn yêu anh, luôn dõi theo anh từng ngày, vậy là em thấy vui lắm rồi.
- Anh sẽ không bao giờ quên cả, hình ảnh của em, khuôn mặt của em, bờ môi của em, anh sẽ luôn khắc sâu trong đầu. Dù mai này có ra sao, có như thế nào. Tình cảm anh dẫn cho em sẽ mãi mãi không thay đổi : Anh yêu em.
- Em cũng rất yêu anh – Thúy mỉm cười hạnh phúc, nó vội vã bỏ đi dù cho bàn tay Quân vẫn đang cố níu kéo lại.
Thúy đi khuất, chỉ còn lại 1 mình Quân. Nó buồn bã ngước lên nhìn bầu trời vẫn trong xanh, những đám mây trắng vẫn như đang đùa giỡn với nhau. Cuộc sống vẫn thế, chỉ có nó là thay đổi. Từ bây giờ trên con đường nó đi sẽ không còn Thúy bên cạnh lo lắng quan tâm cho nó nữa. Chỉ còn 1 mình, nó quyết tâm sẽ thay đổi tất cả để cho Thúy thấy mọi kì vọng vào nó là hoàn toàn xứng đáng. Không gian như lặng đi, nó đưa đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, đôi môi khẽ thầm thì : ” Em luôn ở trong tâm trí anh, Thúy ạ “.
******* Hết *******
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹345