Bí ngô ra mở cổng đồng thời ngăn cản 3 con chó đang hầm hè nhìn bọn em(chủ yếu là nhìn em ợ, thêm nữa, nhà người đẹp rất hay có chó- bác nào mà đi tán gái đẹp thì chuẩn bị tâm lý đối mặt, sau đó là ra tiệm thuốc mua ít bả).
Nhờ sự dẫn dắt của bí ngô, bọn em an toàn tại vị tại phòng khách nhà nàng. 2 con bé ngồi chém với nhau, em ngồi nhìn, lâu lâu thêm vào mấy câu phụ họa cho đỡ nhạt.
Sau 1 hồi lâu, nghe chừng các chủ đề đã được băm gần hết, bí ngô quay sang hỏi em:
N ghé có gì ko?
E lúng túng, chưa biết trả lời trả vốn ra làm sao, vò đầu bứt tai vô cùng thảm hại thì may quá, Linh lên tiếng: ổng qua tính nhờ bà kèm anh văn vs vẽ kỹ thuật!
Em liếc nó, ánh mắt hiền như 1 con mèo ngoan ngoãn khi chủ vuốt ve.
Bí ngô cười: Nghi có biết gì đâu mà kèm?Trong lớp còn nhiều người học 2 môn đó tốt hơn Nghi, sao Nguyên không nhờ?
Linh nhanh miệng: nhà ổng bên kia suối, nên nhà bà là gần nhất, thôi giúp người ta đi. Ổng coi vậy chứ galang lắm…há nguyên há
Một lần nữa ánh mắt mèo ngoan ngoãn xuất hiện kèm theo là 1 nụ cười như mếu của em: À…ừ…, Nghi ráng giúp Nguyên, sắp thi rồi nên hơi lo!
Bí ngô lại cười: thôi được, nhưng mà qua sớm tý nghen, trễ ba Nghi la!
E mừng như người chết vớ được cọc: ừ, vậy cảm ơn Nghi trước, có gì chiều mai Nguyên sang!
Bọn em ngồi 1 lát nữa thì về, bí ngô lại đưa ra tận cổng vì bầy cờ hó nhà nàng rất dữ. Em nổ máy xe, chào bí ngô lần cuối, không quên vất cho mấy con cờ hó ánh mắt dịu dàng cùn thông điệp: ”đợi đấy, rồi sẽ có ngày bọn mày vẫy đuôi xung quanh tao và thầm gọi cậu chủ”
Trên đường về. em bắt đầu tra khảo nhỏ Linh: sao Linh lại làm vậy?
L: làm vậy là làm gì?
E: thì là hồi nãy sao lại nghĩ ra cái trò học kèm gì đó?
L: à, thì để khi nào buồn miệng, canh đúng ngày ông đi học chạy sang đó bắt dẫn đi ăn chứ sao?
E: hơ…à ừ, dù sao cũng cảm ơn Linh
Con bé im lặng không nói gì, mặc dù là 1 tên siêu ngố, nhưng e cũng cảm thấy Linh có cái gì đó không bình thường! Em đưa Linh đi uống trà sữa, mua vài cây bò viên, ngồi nghe vài bản nhạc, chém gió nhăng cuội rồi đưa Linh về.
Đêm hôm đó, em mò vào yahoo, nhìn thấy ymhuonglinhxxx. Buzz luôn: Có đó ko Linh?
L: đây, chuyện gì?
E: L có thật là ko sao ko?
L: thật, chứ ông nghĩ t làm sao?
E: à…mà thôi, Ng đi ngủ đây. Mai gặp nhé
L: ừ, ngủ đi
E invite rồi im ắng chờ đợi, quả nhiên 1 lúc sau có mes của L:
ông nghĩ L thích ông?
Mà chắc có đó, thôi kệ đi.
Hehe, giỡn tý thôi, L có btrai rồi. Thôi đi ngủ, coi như L chưa nói gì nha.
E cũng out Ym rồi nằm vắt chân à nhầm vắt tay lên trán mà suy nghĩ: chuyện của L, chuyện của bí ngô…rồi ngủ lúc nào không biết.
Sáng hôm sau đến lớp, bí ngô nhìn em cười thật duyên. 5 tiết học trôi qua nhanh chóng( có lẽ nhờ liều thuốc kích thích khi sáng), về nhà, ăn cơm rồi tranh thủ kéo 1 giấc.
14h30, bật dậy nhanh như sóc sau khi chuông báo thức gọi đến lần thứ…3.
Tắm, chọn 1 bộ đồ vừa phải, nhét sách vở vào cặp rồi lao ra đường! Tạt qua chợ, mua ít mận, vài quả quýt (mang sang để bổ sung vitamin cho việc học hành chứ), 15h30 có mặt tại cổng nhà bí ngô.
E gọi to: Nghi ơi???(ở quê không có chuông cửa nhé, đến nhà muốn gặp ai thì gọi to hoặc ko thì cờ hó nhà người ta sủa ầm lên- >khỏi gọiGach
Bí ngô(Bng): đợi xí, Nghi ra liền
Bé ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy e đi 1 mình, lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy trên tay e là 1 bịch trái cây: Mua chi zạ?Mai mốt hok bày vẽ nữa nghen!
E gật rồi đi vào, buổi “học kèm”diễn ra ngay sau đó. Đại loại là cách chia động từ, cách trả lời câu hỏi cuối bài read như nào cho đúng…Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến ngày thứ 7 sau đó 2 tuần, hôm đó học vẽ(vì t2 kiểm tra 1 tiết môn này), đang hí hoáy với cái bản vẽ chết dẫm thì bí ngô nhìn sang:
Ng nè, chỗ đó vẽ nét đứt!
E: đâu, chỗ nào Nghi?
Bng: đây nè! Nói rồi cầm lấy tay em vẽ luôn vào “chỗ nét đứt”. Không quên dặn dò:
Mai mốt những chỗ khuất nhớ dùng nét đứt, nghen!
E ngượng đỏ hết mặt mũi(hix, ngày xưa nhát lắm ạ), Bng chợt nhận ra điều gì, khuôn mặt bất
ThichDocTruyen.Yn.Lt
123›»