Truyện Dường Như Em Đã Yêu Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Dường Như Em Đã Yêu Full (xem 1478)

Truyện Dường Như Em Đã Yêu Full

hẩm của mình. Dù sao, chưa bao giờ cô coi mình là một nhà văn, nhưng những gì cô đã viết ra, nếu có thể, cô cũng muốn một người có chuyên môn sẽ đọc nó, hay ít ra là cô làm điều này bởi Hạ muốn như thế.


Thư kí của công ty gọi điện cho San thông báo về lịch hẹn gặp.


San đến như lịch hẹn với một tâm trạng lo lắng, cô không biết mình sẽ phải nói gì và quan trọng nhất, có ai đó sẽ nhìn nhận những gì mà San viết một cách đúng đắn hay không?


San đợi ở phòng lễ tân.


Cô nhân viên niềm nở bảo San vào phòng Gíam đốc.


San rón rén đi vào.


Người ngồi trong đó là một người khá trẻ so với tưởng tượng của San nếu như không có chức vụ Gíam đốc đang để trên bàn thì San chẳng bao giờ nghĩ lại có một vị giám đốc trẻ như thế.


- Chào anh, tôi là San, hôm nay tôi đến…


- Chào nhóc!


Bất giác anh ta ngẩng mặt và bỏ mắt kính ra và cười với San


- Hả, là anh ư, Rượu Vang?


San đứng như chết lặng, tay run run, mắt vẫn mở to nhìn như kiểu đang xem mình có mơ hay không.


- Chào San, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đức và là giám đốc công ty phát hành sách này.


- Anh là giám đốc công ty này ư? Rượu Vang, anh có đang đùa em không?


- Tất nhiên là không, nhiều lần định nói với em nhưng lại không có cơ hội thích hợp nên lại thôi.


- Trời đất!


San ngồi phịch xuống ghế, nhìn Đức trân trân rồi im lặng như đang suy nghĩ nhiều lắm.


- Không phải nghĩ nhiều làm gì nhóc ạ, anh quen Hạ bạn em mà, không ngờ bạn thân của Hạ lại là em đấy. Đúng là trái đất tròn.


Qủa thực trái đất tròn và cuộc sống chẳng biết thế nào nữa.


San bắt xe về nhà, chiều thứ 6 San nhờ mấy đứa viết hộ đơn xin nghỉ học. San về một mình, chị gái bận việc phải chủ nhật mới về để kịp giỗ chú. Cứ mỗi lần đến ngày giỗ chú là San lại chuẩn bị về thật sớm, cùng mẹ đi chợ chuẩn bị hết đồ đạc cúng và nấu nướng. Rồi đêm hôm trước nằm ngủ với bà nội nghe bà kể về những kí ức xa xôi khi chú còn sống. Dù những câu chuyện ấy San đã thuộc lòng nhưng mỗi lần bà kể San vẫn muốn nghe bởi giống như chú chỉ vắng nhà đây đó thôi.


San đi chợ cùng mẹ và tính toán những thứ cần thiết, lần nào cũng thế rất thành thục và như một thông lệ. Mỗi lần San về, San chỉ nói chuyện với bà nội, bố hỏi han “học hành thế nào” San trả lời “con vẫn bình thường” thế là xong chuyện. Mẹ nấu nướng trong bếp, ít khi mẹ nói chuyện với San. Đôi khi San thấy cô đơn trong ngôi nhà của mình. Thỉnh thoảng San có sự so sánh. Mỗi lần chị gái về là cả nhà mừng rỡ, mẹ tíu tít hỏi han công việc rồi tâm sự chuyện tình cảm, bố hỏi han công việc rồi bàn luận thời cuộc, chính trị với chị gái rất hợp ý, bà nội lôi hết món này đến món nọ ra bắt ăn. San chỉ cười với những cử chỉ ấy, biết rằng mọi người cũng yêu thuơng San nhưng đôi khi San cũng thấy cảm thấy mình hơi ích kỉ khi có cảm giác ghen tỵ. Nhưng những suy nghĩ ấy qua nhanh, bởi San biết chị





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹456›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




gái San là niềm tự hào của cả nhà, chị cũng tài giỏi hơn San rất nhiều nữa…


Đám trẻ con nhà cô dì, chú bác rất quí San, thường thì San chỉ gặp chúng trong những ngày như thế này.Giỗ Tết là ngày mà anh em và họ hàng quây quần gặp mặt. Những đứa trẻ đứa nào cũng tranh phần nằm ngủ với chị San, đòi ăn những món San nấu. Rồi đòi phụ giúp San. Trẻ con thật ngô nghê và đáng yêu, San thấy mình như bé lại khi mỗi lần gần chúng.


Năm nay gia đình San có một người khách lạ, bố nói đó là bạn của chú. Nghe nói từ Mĩ về, đó là một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt mang vẻ đẹp mặn mà nhưng không giấu nổi những nếp nhăn của thời gian. Người phụ nữ ấy đứng trước bàn thờ thắp hương cho chú, không giấu nổi cảm xúc, San thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt ấy có gì đó xót xa và đầy những nỗi niềm. Người phụ nữ ấy nhìn San khi bố giới thiệu, bà ta tiến lại gần rồi bất chợt nắm lấy tay San, nhìn San dưng dưng, San cảm nhận rõ ràng bàn tay của người phụ nữ ấy đang run lên cầm lấy tay San như thế nào.


Cả nhà có thái độ hơi lạ khi có sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, San hỏi bà nội, bà tránh đi câu hỏi của San chỉ ậm ừ đó là bạn ngày xưa của chú. San lờ mờ lục lại trí nhớ đến những câu chuyện xưa cũ về chú có thấp thoáng bóng dáng của một người con gái, phải chăng đây chính là người con gái ngày xưa chú đã từng yêu. Trong đầu San xuất hiện những câu hỏi mà chưa có ai giải đáp…


Khi cả nhà đang quây quần ngồi nói chuyện vui vẻ, San ra sau nhà lấy khế cho lũ nhóc. Chợt San bắt gặp người phụ nữ ấy đang trầm ngâm nhìn lên những chùm khế sai nhung nhúc và những hoa khế màu tím li ti phất phơ rơi xuống.


- Cô không vào nhà sao lại ra đây?


- Ồ, SanSan!


- Ngày xưa chỉ có chú gọi cháu như thế…Cô tên là gì? Cháu chưa kip hỏi.


San vừa nói vừa lấy cây chọn những quả khế màu xanh mướt và mọng đang nằm im trên cành.


- Cô là Vy. Cô rất vui khi gặp cháu, có lẽ đã quá lâu rồi, cháu lớn nhanh quá…


- Cháu chưa bao giờ nghe chú nói về cô cả, chỉ thấp thoáng biết có một người con gái…


- …


- Cô…cô có phải người con gái ấy không?


- Cô đã có một khoảng thời gian hạnh phúc nhất…khi ấy, nhưng cô không biết trân trọng và có lẽ số phận đã an bài như thế.


- Cháu cũng phần nào tin vào số phận, nhưng số phận cũng là do mình lựa chọn.


- 20 năm trước cô đã sai, và bây giờ cô trở về để sửa chữa lối lầm ấy…


- …


- SanSan, cô có thể làm bạn với cháu không?


- Tất nhiên rồi cô, chú yêu quí cô thì cháu cũng sẽ như thế.


- SanSan, cô muốn cháu biết…


“SanSan, đi vào nhà cho mẹ nói chuyện”.Mẹ từ đâu đó chen vào, nghiêm nghị nhìn San rồi bắt San đi vào nhà. San không nghe được họ nói gì, quay mặt lại nhìn San thấy những giọt nước mắt từ đôi mắt u buồn của cô Vy. San thấy có nỗi đau đớn cực độ và niềm sâu kín mà San không biết đó là gì. Thoảng trong suy nghĩ của San muốn hiểu thật nhiều về con người này, người mà cho đến 20 năm sau vẫn không khỏi day dứt với mối tình xưa.


Người mà có một sự liên hệ với người chú mà San yêu thương nhất…


Trở lại Hà Nội. San mang theo một câu hỏi lớn, hình dáng và nỗi niềm của người phụ nữ mang tên Vy ám ảnh San. Cô cũng không hiểu tại sao có một cái gì đó như sự liên hệ vô hình với San với người phụ nữ ấy. Có điều gì đó người phụ nữ ấy muốn nói với San thì phải, còn có những điều lâu nay San vẫn thắc mắc về chú nhưng vẫn chưa có ai trả lời…


Một sự đồng cảm nào đó có lẽ bởi cả San và người phụ nữ ấy đều rất yêu quí người chú đáng kính của San. San nghĩ như vậy.


Người phụ nữ có đôi mắt u sầu ấy ám ảnh San một cách vô thức. Đôi mắt ấy, San thấy thật quen như là San đã gặp ở đâu đó rồi…


***


Lại những ngày tháng dài lên giảng đường chán ngắt. Đám bạn trong lớp túm tụm những nhóm chơi t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thế Nào Là Cảm Giác Yêu Một Người Nhưng Vẫn Cô Đơn?

Người vợ tần tảo không dám đòi lại chồng từ cô nhân tình hoàn hảo

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

Gã lượm ve chai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai