- Chúc mừng sinh nhật mà! Ấy không quên sinh nhật của mình đấy chứ? ^^
- Vậy à?, tất nhiên tớ không quên sinh nhật của mình, nhưng tớ muốn có sinh nhật một mình đầu tiên. Chỉ một mình tớ và không có ai cả.
- Tớ tham gia được không?
Nó lưỡng lự…
- Sao lại muốn tham gia một sinh nhật tẻ nhạt như thế?
- Tớ không thấy tẻ nhạt, tớ nghĩ nó sẽ khác.
- Khác ở điểm gì?
- Tớ không biết, nhưng tớ có linh cảm, và linh cảm ấy hối thúc tớ tham gia.
Nó ngừng không nói gì…
- Cho tớ biết chỗ ấy đang đứng, tớ có bất ngờ cho ấy.
Bất ngờ? Nó không mong chờ điều này, nó có đủ rồi… Tiếng bé nài nó trong máy cứ vang lên, nó bảo bé ngắt máy đi sẽ nhắn tin cho. Bé ngoan ngoãn làm theo, nó bần thần dán mắt vào màn hình ngồi gõ từng chữ lách cách, còn đầu thì đang đấu tranh xem nên gửi hay tắt máy.
Thế rồi tin nhắn ấy cũng được gửi đi, nó ngồi đợi bé đến, chừng dăm phút cái dáng nhỏ bé ấy cuối cùng cũng xuất hiện ^^. Bé chìa ra trước mắt nó một cái bánh sinh nhật nhỏ tí tẹo cực xinh với dòng chữ chúc mừng sinh nhật, kèm với một hộp hai chiếc bút kĩ thuật. “Tặng ấy này, vẽ bài cho cả hai chúng ta bằng bút này nhé!” ^^ bé nói thỏ thẻ như trẻ con! giọng trong vắt, nhẹ nhàng và mềm mại như đẩy tâm trí nó ngã vào một tấm thảm nhung êm ái đắt tiền, dễ thương cực kì ấy, rồi mỉm cười nhìn nó chờ biểu hiện tiếp theo. Nó cười, đưa tay nhận cái bánh bé tẹo đủ cho hai người và hộp bút lí nhí “cảm ơn ấy nhé! để tớ cắt bánh rồi mình ăn nghen, bánh dễ thương quá đi!”
Hai người cầm phần bánh của mình, không ăn ngay mà đổi cho nhau rồi cười thích thú ^^. Bé ghé tai nó thì thầm “Nhiều lúc tớ thấy ấy buồn xo à, tính hỏi mà hay bị nạt quá nên thôi. Có gì sai thì đừng giận tớ nhé, tớ kém sâu xa lắm, mà trong lớp chỉ chơi thân với con trai là ấy thôi, đừng bỏ rơi tớ nghen” ^^.
Nghe những lời đó nó thấy tội cho bé quá, bé chẳng biết gì mà chỉ có thằng điên là nó cứ làm ầm ĩ lên mà thôi. Nó vẫn còn thương bé lắm, giận cũng chỉ đôi chốc đôi nhát thôi chứ sao nỡ giận lâu được. Những lời ấy được nói ra còn khiến nó thương bé hơn cả ngàn lần lúc trước đó ấy chứ.
- Làm sao tớ giận ấy được, chỉ là do đi làm rồi trên lớp có nhiều chuyện bực bội không đúng lúc thôi. Tớ sẽ mãi là bạn ấy mà! Tới tháng sinh nhật ấy chúng ta lại làm thế này tiếp nhé? Tớ cũng có linh cảm như ấy đấy! Tớ tin là mọi chuyện sẽ đẹp như hôm nay này! ^^
- Thật không? Bé cười, “hứa với tớ về chuyện đấy nhé! Ngoắc tay nào!” rồi chìa ngón tay có đeo cái nhẫn bạc hình hai con cá ra (cung song ngư) đợi nó.
- Ừ! Tớ hứa. Nó nói rồi đưa tay ra ngoắc lại để đảm bảo. ^^
Kết thúc buổi sinh nhật chỉ có hai người, nó chở bé về vì bé đi xe ôm tới đây, do còn phải cầm bánh mà. Trên đường về bé lại hát, vẫn giọng hát ấy bên tai, không có thứ âm thanh nào trên thế giới tuyệt diệu được như thế với nó, kể cả một dàn âm thanh đắt tiền và hào nhoáng đi chăng nữa ^^. Mọi cảm giác như quay lại cái ngày xa xưa cách đây một năm vậy, cái ngày mà lần đầu tiên nó nghe bé hát ấy, vui và hạnh phúc lắm y hệt như bây giờ. Một ngày sinh nhật miễn chê! Đẹp nhất từ lúc nó được sinh ra tới giờ. ^^
*****
Những ngày sau đó nó cố dặn bản thân phải kiềm chế hơn. Nó hiền mà! Mà hiền thì hay đi liền với cục tính, mọi chuyện cần giải quyết bằng bình tĩnh và quan trọng nhất là phải biết điều tiết cảm xúc.
Dạo này không biết tình cảm của bé và lão L đã tiến triển tới thế nào. Bé kín đáo ít chia sẻ, kể cả với đứa bạn thân. Nó hầu như mù tịt thông tin và không phương hướng. Chỉ biết là dạo này hai người đó còn đưa nhau đi học nữa, rồi chờ đợi nhau ở cổng trường các thứ… Bỗng nhiên nó thấy mình và cái xe bị đẩy ra ngoài cuộc chơi, nhưng vẫn cố chịu đựng, vẫn cố xen vào giữa hai người, tận dụng từng cơ hội một, buổi đón bé buổi không.
- Ấy thấy anh L là người thế nào? Bé vẫn coi nó chỉ như một người bạn, vẫn tin tưởng và chỉ hỏi mỗi nó.
Trong thâm tâm nó muốn nói xấu lão L, muốn hạ thấp đối thủ, nhưng nếu thế thì hèn quá, nó đâu phải người như vậy.
- Tớ không hay nhận xét về những người mà bạn bè tớ thích, vì dù nói gì thì người đó vẫn cứ đẹp trong mắt họ cơ mà. Nó cố lảng và lái chủ đề sang một hướng khác.
“Cho ấy này!” bé nói rồi chìa bịch cá chỉ khô ra trước mặt nó, “chắc hay uống rượu đúng không? Cá này là hôm tớ về nhà anh L chơi, được chỉ mua đúng hàng đúng nơi nên ngon lắm đó!” ^^. Hóa ra là mấy hôm nay bé nghỉ học là để về nhà lão L chơi, hai người đã thân mật tới mức đó rồi cơ à! Nhưng nếu có cơ hội nó vẫn sẽ quay ngược thời gian về ngày hôm đó, dùng hết lực tay mà tát vào mặt mình cho hết khốn nạn, tát cái thằng đã nói câu “tớ không thích bất kì một thứ gì từ vùng đất đấy hết!” Nó cũng không hiểu quỷ xui ma khiến thế nào lại thốt ra cái câu trời đánh đó nữa.
Thế mới biết là đi đâu bé cũng nghĩ tới nó nữa, thế mà nó nỡ nói ra những câu chẳng ra gì như vậy. Những lúc đó nó thấy mình đốn mạt và khốn nạn vô cùng. Sao bé không vứt cái bịch cá đó đi! Đưa cho một thằng như nó làm gì! Nó không đáng! Không đáng chút nào đâu!…Bé ơi…
Khoảng thời gian ấy đã là cuối năm hai. Trường nó mới đổi qua đào tạo theo kiểu tín chỉ, năm nào xét điểm năm đấy thành ra cuối năm ai cũng lo. Chỉ cần không đủ phẩy là tụt khóa tất nhiên kèm đó là vô phương cứu chữa. Điểm của nó thì không sao, lẹt đẹt nhưng vẫn còn thoi thóp được. Tất cả là nhờ việc nó đã cố gắng điều tiết việc đi làm và việc học, chưa kể đầu óc còn rối tung lên vì nhiều chuyện nữa. Thế nhưng nó vẫn chưa thấm tháp gì so với… bé. Điểm học của bé tụt một cách thảm hại nếu không muốn nói là thậm tệ. Cũng có lúc nó nhắc nhở này nọ, nhưng những gì nhận lại chỉ là những gì hứa hẹn vô thức của một đứa con gái. Nó muốn giúp nhưng thằng bạn gàn “mày làm thế hoài sao được! Để em tự học đi, không học được thì phải chịu. Mày có học hộ em nổi được tới lúc ra trường không? mày học cho mày còn không ra gì nữa là!”, hơn nữa còn chuyện kia nữa cũng khiến nó muốn buông. Nhưng giờ thì nó lo quá, cả bé cũng lo nữa. Nhưng lo sao bé không cố học? Câu hỏi ấy cứ mãi lởn
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹234›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
vởn trong đầu nó mãi thôi.
“Nhìn điểm của ấy tớ lo quá!” nó chạy theo bé dưới sân trường rồi nói chuyện.
- Để kệ nó đi, tớ cố hết sức rồi.
- Sao mà kệ được, xuống khóa thì sao?
- Chuyện học của tớ để tớ tự lo đi mà.
- Tớ thấy cách ấy lo rồi, lo từ đầu năm tới giờ và kết quả thì đấy, ngay trước mắt. Tại sao không có cách nào cải thiện?
- Tớ không học nổi đâu.
- Tại sao lại không học nổi? không học nổi hay không cố gắng nổi? Câu truyện giữa nó và bé căng thẳng dần.
- Ấy không hiểu mọi chuyện đâu. Nói rồi bé bỏ đi, trốn tránh khỏi những câu hỏi từ nó.
Nó chạy theo, kéo lại con quỷ điên rồ trong người nó vẫn nhất quyết không buông tha bé.
- Đừng bỏ đi như thế! Tớ đang lo cho ấy đấy ấy biết không, lo cho ấy bị xuống khóa, lo rằng chúng ta sẽ không được học cùng nhau nữa, lo rằng