Truyện Đã nhớ một thời - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Truyện Đã nhớ một thời (xem 3859)

Truyện Đã nhớ một thời

c.

_ Vậy à, chắc nhóc có kỷ niệm gì với nó à hihi..

_Uhm..

_ Thế kể chị nghe đi..-Mặt chị tỏ ra háo hức.

_ Không.. Để khi khác.

_ Thôi mà nhóc kể chị nghe đi mà..- Chị bắt đầu mè nheo @@.

_ Em mệt lắm khi nào rảnh em kể cho.. Chị mua đồ ăn giùm em đi.

– Đành phải nói vậy cho bà cô này thôi chứ biết sao giờ, nó không muốn nhớ lại kỷ niệm buồn này tý nào.. Nó đã chịu phải hai vết thương trong quá khứ một là vì em, hai là về chị Thủy.. Giờ chắc chắn nó sẽ rất đau nếu nhắc lại.

_ Vậy nhóc nhớ đấy.. Thôi chị đi mua cháo cho nhóc nha..

_ Vâng.. Em cảm ơn.- Nó thuộc loại dễ nuôi, cái gì người ta ăn được nó cũng ăn được.. Chỉ sợ không có cái mà ăn thôi @@.

Chị vừa bước ra thì cánh cửa phòng nó mở.. Nhỏ Ly và nhỏ Chi bước vào..

_ A hai bé vô thăm nhóc này..hihi- Chị

quay sang nó, trông nhỏ Chi có vẻ ngạc nhiên hơi hốt hoảng chút.. Còn nhỏ Ly thì trông mặt có vẻ buồn buồn.. Nhỏ mà diễn kịch thì nó đảm bảo thuộc dạng xuất sắc, vì trông mặt nhỏ thật sự buồn.. Nhưng nhỏ buồn gì.. Buồn vì nó chăng? Nực cười.. Nó không phải thù dai nhưng cũng không có tình cảm gì với nhỏ cả nên không bận tâm lắm..

_ M.. Ơi cậu sao vậy? Xin lỗi nha.. Hôm qua mình bận không vào thăm cậu được, cậu khoẻ chưa?

_Uhm..không sao mà.-Nó nhìn lướt qua nhỏ Ly, tay nhỏ có cầm bọc gì đó và nhỏ cũng đang ái ngại nhìn nó, mà không nói gì.

_ Hai con mắm này.. Thấy người ta lo quá quên chào chị hử..hihi- Hai nhỏ vội quay sang chào chị.. Đến giờ nó không biết mấy nhỏ này với chị có quan hệ gì nữa.. Chắc là quen nhau bạn bè gì đó. Xong ba người ngồi nói chuyện bỏ mặc nó với cái bụng đói meo.. Có ăn thôi sao khó vậy trời @@.

Ngồi tám chán chê. Chị mới hỏi..

_ Ủa mà bé Ly có gì kia..hihi

_ Dạ cháo cho anh M đó chị.. Từ hôm qua anh chưa ăn gì đúng không?- Sao mà dịu dàng vậy trời , có đúng nhỏ Ly không ta. Còn tốt bụng mang đồ cho nó nữa..@@.

_ À …um..- Nó lúng túng.

_ Trộ ôi, sướng nhất nhóc nhá.. Chi ra đây với chị..hihi- Nhỏ Chi cười híp đôi mắt nâu rồi đi luôn ra ngoài với chị.. Gì vậy trời.. Nó chỉ kịp..

_ Ơ kìa….. Này..này!!- Sao lại bỏ nó lại với nhỏ Ly chứ.. Nó giận thì giận nhưng không ghét gì nhỏ, Nó chỉ thấy sợ nhỏ Thôi @@.

Còn mỗi hai đứa trong căn phòng viện. Nó nhìn nhỏ, đỏ mặt lúng túng, nhỏ thì nhìn nó như chả có việc gì cả.. Nó vội quay đi chỗ khác nghĩ ngợi..nhưng không thành hình gì cả.. Mỗi khi lúng túng nó thường vậy..

_ Anh..- Nhỏ Ly gọi nó.

_ Sao?

_ Anh ăn cháo nha..?

_Ừ, cảm ơn..- Chả nhẽ mang đến rồi lại bắt nhỏ mang về, thôi thì ăn vậy hehe. Nhỏ tiến đến giường nó, đặt cái bọc đó xuống, mở ra một chiếc cạp lồng.. Rồi cậy nắp ra..

_ Để em xúc cho nha..?

_ Thôi không cần đâu, a..nh tự làm được mà..- Xưng hô thế này không quen nên nó ngại càng ngại hơn khi nhỏ muốn xúc cho nó nữa chứ.. Cầm cái cặp lồng lên với lấy cái thìa thì nhận ra nó vẫn dính kim.. Nước thì hết rồi, bọn bệnh viện làm ăn chán quá, nó rút kim ra luôn, hơn nhói.. Nhưng kệ..

_ Anh làm gì vậy..!?- Nhỏ Ly hốt hoảng.

_ Rút kim.

_ Sao anh lại rút ra..!?

_ Hết nước thì rút, với lại nó vướng..

_ Thì để em xúc cho lại còn lắm chuyện, nhỡ bị gì thì sao..?

_ Không cần đâu mà..

_ Nằm Im..!!- Nhỏ quát, nó giật mình.

_ Đây..đây.- Nó sợ nhỏ theo đúng nghĩa đen, nên nằm im luôn..hix @@.

Chap 37.

Nhỏ xúc một thìa cháo lên thổi thổi.. Mái tóc nhỏ tuy cắt ngắn nhưng mái vẫn để dài.. Thành ra che hờ một bên mắt.. Nó nhìn nhỏ và cảm thấy một chút gì nó đang hấp dẫn nó.. Có lẽ tại phong cách kì lạ này của nhỏ..

_ Há miệng ra..!- Nhỏ Ly nói như ra lệnh ý.. Mất hẳn vẻ dịu dàng nó thấy đượcbên nó chả muốn gây gì với nhỏ.. Nó chỉ biết làm theo để nhỏ xúc từng thìa cháo vô cái miệng khô khốc đắng ngắt của nó..

_ Có thế mà cũng phải bảo, người gì như trẻ con thế..-Nhỏ phụng phịu.. Những lúc này sao nó chả cảm thấy ghét nhỏ tý nào.. Ngược lại trong người nó có nhen nhóm một chút gì đó với nhỏ, qua từng cử chỉ quan tâm đến nó từ nhỏ Ly.. Quả thật, một thằng ít được bạn bè chăm sóc như nó.. Rất dễ rung động.. Nó thiếu thốn về mặt tình bạn. Nó vẫn im lặng ăn.. Cháo gì mà màu xanh lá.. Nhìn trông mất cảm tình.. Cơ mà ăn vô lại thấy ngon phết @@. Tự hỏi rằng tại sao nhỏ lại đối xử với nó như vậy.. Một cốc cafe đầu tiên sẽ là đắng.. Rồi khi uống xong cổ họng sẽ lưu dữ được chút vị ngọt.. Nó thấy nhỏ với nó như một cốc cafe vậy.. Nhưng quan trọng nó không thích cafe.. Quá nhiều chất có hại và không tốt, không hợp với một thằng thích nước lọc như nó tý nào.. Cốc cafe là nhỏ, dường như sẽ không đem lại điều nó muốn là giải khát.. Nếu nó thích cốc caphe khó hiểu này sẽ chỉ làm mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi.. Vì vậy, nó quyết định ngưng mọi suy nghĩ về nhỏ.. Trở về với khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc.. Dù điều đó có gây khó chịu cho nhỏ.. Lại tiếp tục lặng lẽ ăn cho đến khi hết cháo và nhỏ dọn.. Hai đứa không nói với nhau một lời nào.. Mồm nó ít ra cũng rặn được vài từ..

_ Cảm ơ..n..

_Uhm.. Không có gì, em về đây..- Nhỏ trở về với khuôn mặt lạnh băng, rồi xách cặp lồng đi về.. Áy náy thật..

.

.

.

Nhắn một tin nhờ thằng Tuấn hôm nay điểm danh giùm nó.. Rồi nó lại nằm tự kỷ.. Chị bỏ nó trong đây với nhỏ Ly.. Chắc giờ chị đã ra quán, còn nhỏ Chi với nhỏ Ly chắc cũng về rồi.. Chán thật, giờ chả còn ai ở đây với nó cả.. Đang bấm bấm nghịch điện thoại thì cửa phòng nó mở ra.. Cái dáng cao cao nhỏ nhắn, khuôn mặt lạnh băng với chiếc cằm nhọn, mái tóc dài màu bạch kim… Nhỏ Phương Anh bước vào phòng tiến đến gần chỗ nó..

_ Ơ..?- Nó ngạc nhiên mặc dù chị bảo hôm qua nhỏ cũng đến rồi, cơ mà nó ngạc nhiên nó với nhỏ quen biết gì nhiều đâu mà lại đến thăm rồi trông nó hazzj.. Khó hiểu quá.

_ Đến thăm không được à?- Nhỏ cất cái giọng nói trong trẻo của nhỏ lên, gặp nhỏ thì nhiều lần rồi nhưng nghe nhỏ nói được vài có vài lần nên nó thấy lạ..

_ À Ừ..được..- Nó lúng túng.

_ Ăn gì chưa?

_ Rồ..i.

_ Gì?

_ Cháo.

_ Của ai mua?

_ L..y.

Xong nhỏ không hỏi nữa, rồi nhìn quanh người nó.. Ánh mắt lạ lắm, không tài nào hiểu được ẩn chứa sau con mắt kia.. Là nỗi niềm gì, cố gắng lắm nó mới đọc được nhưng mới chỉ thấy một nỗi buồn được băng giá bao phủ thôi.. Mùi thuốc sát trùng làm nó khó chịu, giờ nó rất muốn ra khỏi đây..

_ Nè.

_ Sao?

_ Tìm bác sĩ giùm được không?

_ Làm gì?

_ Muốn ra viện. Mùi này không quen.

_ Đã khỏe chưa?

_ Rồi mà.

_ Uhm.. Chờ chút.- Nhỏ đứng dậy.. Bước ra ngoài cửa.. Không thể tin là nó được nói chuyện với nhỏ nhiều đến vậy.. Người gì kì lạ, có tốt thì cứ phô ra.. Việc gì phải tốt theo kiểu dấu thế.. Được cái giờ mái tóc bạch kim của nhỏ không làm nó thấy ác cảm vì thật sự nó giúp nhỏ đẹp hơn và quan trọng nhỏ quan tâm đến nó.. Điều đó làm nó thấy nhỏ tốt.. Tính cách nó là vậy, rất dễ đánh giá con người dù chỉ qua một hành động.. Dĩ nhiên là ở trong đầu thôi, mong lần này nó đánh giá đúng về nhỏ Ly và Phương Anh, hai cô tiểu thư này..

Lúc sau nhỏ đi vô phòng, theo sau là một ông bác già có vẻ trung niên.. Ông ấy

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Facebook gái xinh Bắc Giang: Nguyễn Khánh Linh (Linh Thỏ)

Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full

Vợ sắp cưới hẹn hò với trai lạ đến 3 giờ sáng

Đồ Heo Cô Chết Với Tôi

Đọc Truyện Đã Nói Lời Tạm Biệt Full