- Bị thương rùi mà coi bộ còn khỏe như vâm nhểy. Ai cũng còn sống hết. Woa…Mừng quá- Nó chắp 2 tay lại- Tui tưởng 2 người lên bàn thờ mất tiu rồi…Híc…vui thì vui nhưng mà…tiếc quá…Hông có đám ma để ăn rầu… – Nó lắc đầu, làm như tiếc nuối gì ghê lắm
BỐP
- Ặc! Nè. Tui là chị hai đó!!! Ông là phó bang mà sao gan quá zậy?
Hoàng không nói gì nữa, hắn bế xốc Như lên, giựt phắt đôi giày của mình từ tay nó, chạy nhanh ra ngoài…Ngửi thêm tí không khí nào trong này nữa chắc hắn ngất mất, với cả Như cũng cần phải đi bệnh viện
Đến lúc này, nó mới chịu ngó sơ qua hiện trường
- Ô hô, coi bộ Tí nị đã xử đẹp tụi này rồi…Xem ra chả còn việc gì để chúng ta làm nữa
Nói tới đây, nó chợt nhớ ra điều gì, hét toáng lên:
- Thịnh, cử người đi lúc soát cả tòa nhà này.Long, đem theo 1 số đàn em, rà kỹ từng tấc đấc ngoài vườn. Tên đầu sỏ chưa chết, phải tìm cho ra hắn trước khi hắn ra khỏi khu vực này. Hắn rất quan trọng, không được giết hắn, phải bắt sống hắn đem về cho chị.Jun, Kang, đi theo chị.Kim và những người còn lại, dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi.Đừng để cớm nghi ngờ.
Phân công xong, nó cùng 2 thằng đầu trâu mặt ngựa bước ra ngoài, nhảy lên 3 chiếc xe phân khối lớn.
- THẮNG TIẾN BỆNH VIỆN!!!
- RÕ
- RÕ
—
- Bác sĩ. Cấp cứu cho cô bé này với ạ. Cô ta bị thương!!!
Hoàng hớt hải chạy vào bệnh viện, hắn níu lấy cái áo trắng tinh của ông bác sĩ, làm vấy máu lên đó. Hắn khiến cho ông bác sĩ cũng hoảng theo.
5′ náo loạn trôi qua…
- Cô bé đó không sao rồi. Chỉ cần băng bó và truyền máu thôi. Cần nghỉ ngơi 1 tuần. Còn cậu, cậu mới là người có sao đấy. Xem người ngợm cậu kìa. Cậu làm gì mà 2 người ra nông nổi như vậy hả? Cô Mai, chăm sóc cho cậu ta giúp tôi. Sau đó đưa vào phòng 211.
- Dạ – cô y tá ngoan ngoãn nghe lời.
- Hai đứa đứng bên ngoài canh cho chị,rõ chưa?
- Dạ- Kang và Jun đồng thanh.
Nó đẩy cánh cửa phòng 211…
- Hô lê mọi ng, tui đem đồ ăn đến cho mọi người nè.
Nó cười tươi như hoa, tay giơ cao ổ bánh mì thịt cho Hoàng, cháo trắng cho Như và một bó hoa Tulip
- Đồ ăn cho tụi tui thì tụi tui nhận, nhưng mà…đem hoa vô chi zậy bà? – Hoàng nhăn nhó
- Dốt vừa thôi! Ông có thấy cái phòng này nó trắng bóc như heo bị lột sạch lông hôn? Đem hoa vô cắm cho nó có màu sắc tí chớ. Hông lẽ ông định ở trong căn phòng trắng tinh như áo bẩn xài OMO?
- Đc rùi. Tui thua bà luôn đó. Bé mồm lại tí. Ko thấy ở đây có 3 người bị thương cần dưỡng bệnh à?
- Dạ, em biết rùi – Nó thều thào, hai tay khoanh lại – em xin lỗi bác ạ
- Dở hơi…
- Mi dám… – nó trừng mắt, rồi thở dài, nó thở dài tức là nó cho qua chuyện rồi đấy ạ – mà nè, tui quên hỏi ông, Bảo đâu mà sao lúc tui tới thấy có ông với Như thôi zậy?
- Thằng khốn đó á? Hắn sợ quá chạy về trước rồi còn đâu? Nam nhi gì mà hèn hạ chết được.
- Vậy sao? – nó hơi ngạc nhiên trước hành động của Bảo, nhưng rồi lại há mỏ ra hỏi tiếp – mà sao ông xử tụi trâu bò đó nhanh zậy? Tui thừa biết ông giỏi võ, nhưng mà…ông đâu có khỏe tới mức mà cầm cự đấu lại được tụi nó? Đông lắm mà?
- Ơ hơ. Tui mà lị. Để tui kể bà nghe nhá. Tui đang mệt, sắp khụy đến nơi. Thì đột nhiên tui cảm thấy 1 luồng sức mạnh tràn trong người tui. Tóc tui biến thành màu vàng, tay chân tui cuồn cuộn cơ bắp. Tui…
- Để tui đoán nhá: sau đó thì ông tung chưởng KAME JOKO ra,thằng địch bay dính vách. Phớ hơm?
- Ủa… tui tưởng bà đang bất tỉnh nhân sự mà Như – nó há mỏ ra ngó Như trân trân
- J hả? Bị con dao đâm sượt qua thui mà. Làm j tới mức bất tỉnh nhân sự? Ba má bà sanh ra cho bà, tặng cho bà cái não mà giống như để trang trí hay sao ák. Bộ hông biết suy nghĩ hả?
- Xí. Làm như bà hay lắm. Mà Hoàng ơi. Bộ ông tung chưởng thiệt hả? Sao cái chưởng Ka Ko j j đó, tui nghe quen quen Hoàng ơi.
- Lạy cụ. Đến cái này mà còn không biết à? Tên đàn em của bà mới vừa chém gió đấy.Cái vụ tóc vàng j j đó là lúc mấy thằng Xayda biến hình, còn Kame Joko là tuyệt chiu của Sôn gô ku đó.
- Ơ…Là cái j thía – Nó lỏ mắt ra nhìn Như đang nhăn nhó, Hoàng đang loay hoay tìm cái lỗ nào đó để…chui xuống trốn
Chương 12
- Thui thui. Dẹp. Có giải thích đến mấy bà cũng chả hiểu đâu.
- …Xí. Làm như mình hay lắm. Thông minh quá, thông minh đến mức nào chả biết, lại bị 1 thằng tép riu chém trúng, đúng là…Chỉ giỏi cái mồm
- Hey, lầm rầm rủa j tui đó?
- Giề? Tui nói j bà đâu? Bộ làm j xấu xa nên mới cảnh giác hả? – nó bĩu môi đốp lại Như – Mà rốt cuộc ông giở cái trò j lúc đó hả?
- Đơn giản thui. Nhưng mà tui nói cái này ra…sợ mấy bà cười…
- Thì cứ nói đi. Nói ra rùi mới biết chuyện của ông có đủ tố chất hài tới mức làm tụi tui cười được hay ko chớ.
- Hứa ko cười thì tui mới kể.
- Đc rùi. Kể đi cụ.
- Mấy bà hông biết đó thui. Chớ tui xuất thân từ 1 gia đình chuyên trừ yêu, có thể liên lạc với người cõi âm. Tranh thủ lúc tụi kia nghỉ giải lao, tui lấy phấn, í lộn,… lấy máu trên người tui, vẽ vòng tròn pháp thuật, gọi âm binh lên. Thế là tui chả tốn giọt mồ hôi nào mà cũng thắng. Kakakakakaka
…Im lặng…thiệt là lâu…
- Nè, Hoàng. Tui nhớ, nhà ông ở trung tâm thành phố. Chớ có ở kế kho đạn đâu mà ông nổ dữ zậy?Mới nghe tới chuyện ông lấy máu vẽ cái j j đó là tui thừa biết ông chém nãi h rầu.
- Ờ ờ. Tui cũng thấy khó tin sao sao á. Bộ nghề của ông là võ sĩ đạo hỡ Hoàng? – nó cũng lên tiếng móc mỉa Hoàng
- Hơ hơ. Tui tưởng tụi mình là bạn. Hóa ra…
- Thôi ạ. Cho tui xin. Có ra nước mắt đâu mà rặn? Rặn 1 hồi không khéo nó chả ra nước mắt mà phải phiền đến cô lao công thì khổ. Với cả ở đây cũng chả có đồ để mà thay đâu nhá – Cái miệng của con nhỏ Băng này thúi gê cơ
- Ơ hơ. Cụ nghe rõ chưa ạ? Nghe rồi thì đừng có rặn nữa nhá – Như phụ họa
- Hai bà ko tin thì thui. Hứ. Anh hùng chính nghĩa ko cần phải có ng tin. Anh hùng luôn luôn thầm lặng bảo vệ mọi người mà ko cần người ta cảm ơn này nọ – Hắn vênh mặt tự hào
- Anh hùng con khỉ j. Là nhờ con dao bấm trong túi ông chớ đâu. – Như giở tay ra chỉ về cái quần của Hoàng, đúng là có con dao bấm trong ấy thật
- Uả. Tui nhớ lúc ôg vô cứu tui ôg đâu có đem theo đồ chơi đâu? Sao h` lòi ra món này? – Nó giựt phắt con dao, xem xét kỹ lưỡng – Woa, hàng xịn nha, coi nè. Bén muốn chết, mới nhìn thui mà có cảm giác con mắt mình mún đứt làm đôi luôn á. Coi thử đi Như.
Như ngắm ngía con dao 1 hồi, rồi gật đầu đồng ý – Hàng này xịn thiệt đó, coi nè, có khắc chữ bạc ở dưới đây nè. Ai tinh mắt ngó giùm đi. Tui mệt quá, nhìn hông rõ
- Đưa đây – nó giựt con dao(ớn, dao màh làm như đồ chơi hông =, vô mắt thì đừg có màh than), săm soi 1 hồi – Nè, tui thấy được chữ…B…O…mèn ơi. Ông xài cái kiểu j zậy hả? Máu khô che hết chữ òi, sao đọc?
Nè Như, đoán thử coi tên ai mà có”B”với”O”?
- Để coi…Không phải là nhiều lắm sao?Beo nè, Boo nè, Bio nè, Bao nè,…ơ…
…2 đứa con gái nhìn nhau…
- Như ơi…thêm dấu vô…hình như nó ra cái tên j đó mà…mình quen lắm á…
- Bạo…Báo…Bào…Bão…BẢO?!!!!!!
…Nhìn nhau tập 2…
Nó và Như nhìn về phía Hoàng, nở 1 nụ cười gian và đểu hết mức có thể
- Ơ hay,…2 ng làm j ngó tui muốn lòi 2 con mắt ra zậy? Bộ tui đẹp trai lắm àk?
- Mi…con dao này là của Bảo đưa mi đ