- Nhỏ nhỏ thôi, đi theo dõi mà cái miệng như cái loa phát thanh á! – Tay Như đang bịt miệng nó, mắt thì dáo dát nhìn đâu đó, khi xoay sang thì thấy nó đang nhìn trân trân mình, có lẽ hiểu việc làm của mình hơi vô duyên, cô liền buông tay ra, đánh lảng sang chuyện chính- Mày nhìn kìa! – Tay Như chỉ về phía cổng khách sạn.
- Đâu, đâu, để tao coi, làm gì mà mày bí mật thế không biết? – Nó nhón lên nhìn cho thật kĩ, ở trong khách sạn có người bước ra, là 2 người đàn ông, có lẽ thân thiết lắm, còn kề vai sát cánh nữa mà, 1 người có vẻ lớn tuổi hơn đang xoa đầu người còn lại, người đàn ông trẻ tuổi hơn đang vui cười, ra vẻ ngoan ngoãn và ông kia đưa cho cậu 1 bao thư, hình như là tiền thì phải.(nó đoán thế)
- Mày làm tao mất 1 buổi đi chơi với Minh, rồi làm tao bị kiến cắn nãy giờ chỉ vì đi nhìn lén 2 thằng đàn ông thôi sao, sao dạo này mày có tính khác người quá dạ mậy! – Nó nổi sùng với Như.
- Mày làm như tao khùng lắm vậy, mà nãy giờ mày nhìn thấy gì rồi? – Như hỏi.
- Trời đất ơi, mày đâu có khùng đâu, mà là quá khùng luôn, trời nắng chan chan vầy nè, mà chui vô bụi lùm nhìn trộm trai, mà trai đẹp còn đỡ đỡ, trai xấu hoắc mới ghê chứ, mà còn già nữa chứ, bộ mày mới đổi gu hả Như! – Nó chê trách cô.
- Á! – Lại một phát rõ đau – Nãy giờ mày nói sàm gì vậy hả? Tao nói mày có nhìn ra ai không, cái người đang nhận bao thư đó! – Như nói rồi chỉ thật chính xác vô người anh ta.
- Sao không nói sớm để tao xem! – Nó lại ngó đầu ra nhìn – AAAA…ứm.ứm…oái – Nó bị Như chặn họng lại, nếu không sẽ lộ hết quá.
- Suỵt! Mày nhỏ tiếng giùm cái, người ta thấy bây giờ! Mà thấy được chưa. – Như nhìn sang nó nói.
- Ờ, thấy được rồi, mà sao nó lại ở đây vậy, còn người đàn ông kia nữa. – Nó thắc mắc nói.
- Tao cũng đâu có biết đâu, mấy bữa nay tao thấy Hoàng cứ xin nghỉ về sớm hoài, nếu không thì khi hết giờ, cậu ấy, gắp rút xếp tập vở và chạy nhanh đi, tao thấy lạ nên đuổi theo, ai dè lại đến khách sạn này nè! – Như mặt buồn xo nói.
- Nó có quan hệ gì với cái ông đó ta, hồi nãy tao còn thấy cái ông đó đưa bao thư cho thằng Hoàng nữa, chẳng lẽ…thằng Hoàng…nó… nó làm cái chuyện đáng sỉ nhục đó hả? – Nó e dè nói.
- Ưhm, tao không biết đâu, chắc không phải đâu mà, Hoàng không phải là người như vậy đâu, tuy cậu ấy đã ra sống riêng, nhưng gia đinh cậu ấy cũng đâu túng thiếu đến mức phải làm cái công việc đó chứ! – Như lắc đầu, trề miệng nói.
- Chứ những gì mình thấy là cái gì, nếu mày muốn biết sự thật thì dễ thôi! – Nó nói chắc.
- Mày có cách hả? – Như mặt tươi tỉnh trở lại.
- Ờ, đi thôi! – Nó kéo thẳng tay Như đi đến cổng khách sạn, mặc cho cô nàng năn nỉ, níu kéo, không chịu đi., thế là phi vụ thám tử của cô đã bị nó phá tan hết rồi, huhuhu…
- Hoàng!!! – Nó kêu lớn khi thân thì đang phi lại cậu.
- Ủa, Băng, Như 2 người đi đâu đây? – Hoàng hỏi.
- Bạn cháu à? – Người đàn ông đứng tuổi cũng hỏi.
- À, vâng! Đây là 2 người bạn thân mà cháu thường nhắc với chú đấy ạ! – Hoàng cũng bình thản trả lời, trong khi hai cô nàng đứng cạnh đang chấm hỏi rồi lại chấm
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹131415›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
hỏi.
- Ưhm, thôi cũng đến giờ ta đi làm rồi, nếu được thì tối cháu lại đến chỗ chú nhá! – Ông chú đó nói rồi tốc hành leo tuốt lên chiếc taxi gần đó.
- Âý ấy, làm gì mà kéo lỗ tai tui vậy hả! Ây da – Hoàng xoa xoa tai nói, rồi lại quát – Biết đau lắm không hả?
- Giờ mà còn nghĩ đến việc đau nữa hả, hôm nay ông không nói rõ với tụi này thì ông đừng hòng ra khỏi chỗ này! – Nó hùng hổ nói.
- Nói rõ gì? – Hoàng cũng khó hiểu hỏi.
- Tại sao, tại sao vậy hả? Làm 1 việc đáng xấu hổ như vậy mà cậu cũng quyết định làm hay sao, bạn bè đầy đủ ở đây sao cậu không nói lời nào, có phải cậu xem nhẹ chúng tôi lắm không hả? – Nó lại gân cổ lên nói. (má này cứ tươm tướp k0 à)
- Cậu nói cái gì vậy Băng? Mình không hiểu gì hết á! – Hoàng vẫn khăn khăn không hiểu. (tại k0 hiểu thiệt muk)
- Hoàng!!! – Tự nhiên Như đến gần Hoàng, hét tên cậu,dùng tay bá cổ cậu ấy làm 2 người đang đứng nói chuyện phải lấy keo dán miệng lại, nhìn chằm chằm cô- Cậu đừng như thế mà, tụi mình đã biết hết mọi chuyện rồi, cậu và ông chú ấy, sao cậu không nói gì với mình hết vậy, cậu xem mình là gì trong cuộc đời cậu hả, nếu cậu nói ra mình nhất định sẽ giúp cậu mà, sao phải che giấu mình chứ, hix hix- Cô nàng đang sấp làm thêm màn nước mắt đây mà.
- Mình xin lỗi vì đã không nói gì với 2 người, nhưng tại vì hoàn cảnh ép buộc nên mình phải làm thế thôi! – Hoàng bây giờ mới chịu thừa nhận, vì sợ nước mắt của người đẹp mà (hok lẽ anh nì làm cái chuyện đó thiệt seo ta)
- Hoàn cảnh ép buộc? Hơ, cho dù cậu có túng thiếu đến đâu, khổ sở đến đâu, gia đình cậu chẳng lẽ bỏ mặc con mình mà không đoái hoài đến hay sao, đường đường là thiếu gia nhà danh giá lại đi làm cái công việc thua cả dân thường nữa à! – Nó tức giận nói sối sả vào mặt Hoàng, cậu thì đơ người chả biết nó nói cái giống gì.
- Bộ làm lập trình viên cũng gọi là công việc thua cả dân thường sao? – Hoàng tròn mắt nhìn nó, miệng lẩm bẩm.
- Hả? Lập trình viên sao? – Nó và Như đồng thanh.
- Chứ các cậu chưa biết gì sao, mình đang thực tập làm 1 hacker đó, mình cứ tưởng các cậu biết hết rồi chứ. – Hoàng cũng ngây ngô nói.
- Haizz…thì ra là vậy mà nãy giờ mình cứ nghĩ bậy bạ về công việc của cậu, hô hô – Nó quê với cái tính tào tháo của mình liền cười nham nhở chữa cháy.
- Vậy còn cái ông chú vừa nãy là ai thế? – Như cười tươi hỏi.(vừa khóc vừa cười…hjhj)
- Ờ, đó là chú của Hoàng từ Mĩ đến, vì chú ấy là 1 lập trình viên cao cấp nên mình mới nhờ chú ấy chỉ dẫn ấy mà! – Hoàng nói rõ sự tình.
- Còn bao thư là gì? – Nó lẫn Như đều rất tò mò.
- Cái này hả? Chỉ là vài đồng bạc lẽ để ăn kem thôi. – Hoàng phe phẩy 1 xấp tiền lấy từ trong bao thư ra.
- Ồ, cả đóng tiền thế này mà nói là vài đồng bạc lẻ à, đúng là Bom thiếu gia có khác nha! – Nó đưa tay giựt lấy cọc tiền vừa đếm vừa nói.
- Tui mà phải nói! – Hoàng vẫn tự cao tự đại đến khi – Bom thiếu gia, axxx, cậu chết với tôi! – Hoàng rượt nó chạy lòng vòng, cuối cùng cũng đến tiệm kem mà nó chờ đợi.
- Gì đây? – Hoàng hỏi nó, khi thấy nó định bước vào.
- Thì ăn kem chớ làm gì, hồi nãy chả phải cậu nói đây là những đồng bạc lẽ chỉ để ăn kem thôi sao, mau mau vào đi, đứng trước tiệm cãi vả là mất lịch sự đấy Bom thiếu gia ạ! – Nó lại chọc cậu, khiến cậu tức xì khói.
- Như này, hồi nãy 2 cậu nói việc làm đáng xấu hổ, là việc làm gì thế? – Hoàng bắt lấy cổ tay Như khi cô bước qua mặt anh.
- Đâu có gì đâu, mà việc làm đó là Băng suy nghĩ ra chứ mình chưa có nói gì hết á! – Như đổ hết tội lên đầu nó, thiệt là tình mà.
- Băng, cái công việc thua cả