- Tôi suy nghĩ bậy bạ hồi nào.- Cô hốt hoảng phản ứng lại.
- À, vậy chắc tôi đoán nhầm.- Anh nhún vai.
-0ng an�ng anh không thể nói tại sao anh đi theo tôi được à?- Cô hạ giọng năn nỉ.
- Tôi ăn xong rồi, tôi phải đi đây.- Anh nói một câu làm cô có cảm giác như bước hẫng. Nói gì thì nói, cô vẫn không làm sao thích nghi được với cách nói đâm ngang của anh, chẳng theo một quy luật nào hết.
- Nếu anh thích đi thì tôi không giữ được.- Cô lắc đầu.
- Vậy cô cứ từ từ ăn nhé! Cảm ơn vì đã mời tôi bữa sáng.
Long đứng dậy, đi vào trong rửa tay rồi đi thẳng.
12. Buổi sáng đầu hè nắng gay gắt, Thảo Nhi ngồi trên ghế đá, dưới một tán xà cừ xanh mướt và lần giở lại bài trước khi thi. Cây phượng vĩ ở góc sân trổ hoa đỏ rực một góc, kiêu kì và nóng bỏng. Những cây bằng lăng hoa tím ngát cũng đua nhau phô chiếc áo lộng lẫy của mình.
- Sao hôm nay trông mày yêu đời thế?- Trang cười toe, ngồi xuống cạnh cô.- Đích thị là đang yêu rồi.
- Ngày đẹp thế này chẳng lẽ yêu đời một chút không được sao?- Cô vặn lại.
Trang ngồi im, ngước mắt nhìn những chùm phượng vĩ, rồi mới thong thả tiếp:
- Nhanh thật, chẳng mấy mà tụi mình ra trường…
- Ừ, những tháng ngày vô lo vô nghĩ sắp kết thúc rồi.- Nhi gật đầu.- Mà dạo này mày còn gặp anh Khánh không?
- Thỉnh thoảng online tao vẫn gặp.
Trang đáp cụt lủn. Nhi định đứng dậy rủ đứa bạn đi uống nước thì Trang bất ngờ quay sang, hỏi một câu khiến cô sững lại:
- Tại sao mày lại từ chối tình cảm của anh ấy?
Trang đã biết chuyện giữa cô và Khánh rồi? Thảo Nhi thầm than.
- Mày đừng nhìn tao như thế.- Trang phá ra cười.- Chuyện mày và anh ấy quen nhau từ trước tao biết lâu rồi. Ừ thì lúc đầu tao cũng giận hai người lắm đấy chứ. Tao chỉ ngạc nhiên và không hiểu tại sao mày lại từ chối tình cảm của anh ấy? Chẳng phải mày rât có cảm tình với anh ấy sao?
- Có lẽ tao và anh ấy không có duyên.
- Chứ không phải vì tao đấy chứ?
- Dĩ nhiên là không, sao mày lại nghĩ như thế?- Thảo Nhi phân bua.
- Tao đã nói với anh ấy về tình cảm của tao, và anh ấy kể tao nghe chuyện của hai người nên tao biết. Anh ấy buồn lắm. Mà tao thấy tụi mình sao sao đó, tao thì bị anh ấy từ chối, còn mày thì từ chối anh ấy.- Trang thở dài.
- Thì tao cũng đang bị thất tình như mày nè. Bạn anh ấy cũng từ chối tình cảm của tao nè.
Trang thộn mặt ra nghe con bạn kể chuyện về Long, rồi nó đánh bốp vào vai Nhi, nói như hét:
- Ô cái con điên này, mày yêu cái thằng mắc toi đó thật hả? Mày mê vẻ đẹp mã của hắn à? Hay là con xe của hắn? Cái quái gì làm mày có quyết định ngu ngốc như thế hả?
- Mày có cần bạo lực thế không?- Thảo Nhi suýt xoa vì cú đánh của con bạn.- Tao làm sao mà biết được chứ. Giờ tao cũng đang hối hận lắm đây nè. Tự dưng làm cả hai cùng khó xử…
- Đồ thần kinh.- Trang tiếp tục tổng sỉ vả cô- Đi mê cái thằng một xu cũng không kiếm nổi, rồi sau nó lấy gì nuôi mày, ngửa tay xin tiền bố mẹ mãi à?
- Mày làm cứ như tao và anh ấy lấy nhau đến nơi rồi ấy.- Nhi bĩu môi- Người ta mà thèm để ý đến tao à? Thôi đi uống nước đi, còn vào thi nữa đấy.
Trang nghiến răng trèo trẹo định bật lại nhưng Thảo Nhi đã đi trước rồi nên nó đành đứng dậy chạy theo.
——————————————-
Thi xong, Thảo Nhi xin đi làm cả ngày. Cùng làm ở quầy café tầng 4 với cô bây giờ là hai người mới được tuyển: Dung- một cô bé sinh viên năm thứ nhất học trường Văn hóa, và một anh chàng tên Thuận, không có nghề nghiệp ổn định.
- Em có thấy anh Trung ở đâu không?- Cô hỏi Dung.
- Chị mới đến làm à? Sao chị lại quen anh Trung?- Cô bé lắc lắc mái tóc nhuộm vàng một cách kiêu kì và hỏi lại.
- Không, chị cũng đi làm một thời gian rồi. Chị có chuyện định nói với anh ấy nên mới hỏi thôi.
- Chắc anh ấy đi gặp ông chủ rồi.- Dung cười, đôi mắt long lanh khi nhắc đến Trung.
- Vậy thì để sau cũng được.
- Dung…- Tiếng Thuận gọi.- Mang rượu xuống tầng dưới nè.
- Em ra đây.- Dung đáp lại và chạy biến đi.
Thảo Nhi lúi húi với đáng ly cốc và cố nhớ lại cách pha cocktail mà Trung dạy cô tuần trước. Sau khi truyền dạy cho cô bí quyết pha café ngon, anh lại tiếp tục dạy cho cô cách pha rượu. Cô đã từng há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Trung trổ tài với những chai rượu trên giá. Cô khoái chí nhìn những ly rượu ba bốn tầng màu khác nhau mà anh pha chế nên quyết tâm học hỏi.
Nhìn ly rượu hỏng, cô khẽ thở dài. Cô để nó lên bàn và quay ra, định tiếp tục làm ly khác cho đến khi thành mới thôi. Tim cô bắn ra ngoài khi ngay phía sau cô, ngồi trên ghế cao, tay chống lên mặt bàn không ai khác, chính là Long. Cô bị giật mình đến nỗi chiếc ly rỗng trên tay cô rơi xuống vỡ tan tành làm vài khách nhìn ra. Long vẫn nhìn cô chăm chú, còn từ bao giờ thì cô cũng chẳng rõ.
- Sao thế em?- Thuận chạy lại hỏi.
- Cứ đi làm việc của cậu đi.- Long quay sang đáp.
Thuận chào anh rồi lại quay về bàn bida nơi anh đang phục vụ.
- Anh lúc nào cũng thích dọa người ta chết khiếp mới thích sao?- Nhi cau có đáp và cúi xuống lúi húi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.
- Nếu muốn ai chết, cần gì phải dọa cho mất công.- Anh cười khẩy đầy thích thú.
Thảo Nhi nhặt những mảnh vỡ cuối cùng còn sót lại rồi đứng dậy, hỏi:
- Anh đến đây làm gì? Kiếm giám đốc à? Hôm nay ông ấy có đến đấy.
- Cô có biết một chiếc ly cô vừa làm vỡ trị giá bao nhiêu không?
- Không biết. Nhưng anh quan tâm làm gì?
- 20 đô la là giá của chiếc ly này.
- 20 đô la?- Cô nói như hét vì kinh ngạc.
- Không lẽ tôi bịa ra để dọa cô à?- Anh nhún vai.
Im lặng vài giây, anh hơi chồm về phía trước nói khẽ:
- Nhưng thật may là tôi chẳng ưa ông chủ của cô tẹo nào nên cho hắn thiệt hại một chút cũng đâu có sao. Nhưng cô sẽ trả tôi cái gì để tôi lặng im? Mời tôi một ly cocktail chắc không quá đắt chứ?
- Tôi vẫn chỉ đang tập pha rượu thôi. Anh nhìn đi- Cô chỉ ly rượu pha hỏng vẫn còn trên mặt bàn.- Nó đâu có như tôi mong đợi.
Long cúi nhìn ly rượu, phì cười:
- Đây là cocktail gì vậy? Trông nó kì dị quá! Có chắc là uống được không đó?
- Đã nói là nó là rượu pha hỏng mà…Này, anh đừng uống…
Nhưng khi cô kêu lên thì anh đã uống gần cạn ly rượu rồi. Anh đặt ly xuống, hơi nhăn mặt, nhưng đầu lại gật gù:
- Tôi nghĩ nó tuyệt đấy chứ.
- Sao ạ?- Nhi ngẩn ra không hiểu.
- Tuy mùi vị có lạ và hơi khó uống, nhưng tôi thích nó đấy.
- Anh không phải nói vậy để an ủi tôi đấy chứ?
- Tôi tưởng cô hiểu rõ về tính cách của tôi chứ?
- Ngoài tính ngang tàng, bất trị, tàn nhẫn và khó ưa của anh thì tôi chẳng biết gì hơn cả.
Không bị