Truyện Cao Thủ Học Đường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Truyện Cao Thủ Học Đường (xem 2640)

Truyện Cao Thủ Học Đường

ổi bình tĩnh nữa. Mắt nhòe đi. Hơi thở yếu ớt chậm chạp, khuôn mắt trắng bệch, bạc nhược bi thương. Người phụ nữ ấy nhìn ông, nửa yêu thương, nửa đau đớn.


- Lệ Chi.


Giọng nói ông lạc đi, thay vào đó là sự sợ hãi dâng chiếm. Bà mỉm cười nhìn ông, nụ cười nhẹ nhàng và đẹp đẽ.


- Em…x..i..n…lỗi


- Không! em không có lỗi gì cả, tại anh, tất cả là tại anh.


Lại cười, nụ cười đôn hậu của một người sắp sang bên kia thế giới.Bà nhìn ông có chút gì đó nuối tiếc và xót xa.


- Anh… đưa cái này cho… Hàn… Thủy… dùm em


Phong thư đặt trên bàn, bức thư được chuẩn bị từ trước, thì ra bà đã biết mình sắp phải ra đi, rời bỏ cuộc sống này.


- Em biết…em có lỗi với anh, với con…hãy nói với Hàn Tuyết..em yêu nó. Và.. em cũng yêu anh.


- Không, Lệ Chi, em phải tỉnh dậy, hãy tự mình đi nói với Hàn Thủy và Hàn Tuyết, xin em, hãy khỏe lại, em không thể đi như thế này. lệ Chi.


Đôi mắt từ từ khép lại.Nụ cười vẫn đọng lại trên môi.


Đưa một con người về một nơi nào đó xa xôi.


Về một nơi không có nước mắt


Không có những chuỗi ngày bi thương.


o0o


“Mẹ, mẹ sinh em bé đi, sinh em bé giống Hàn Tuyết vậy đó, bé thủy hứa không làm nũng mẹ nữa đâu ”


“Nhóc con, con chỉ giỏi nịnh thôi ”


“Thật mà, bé Thủy hứa sẽ ngoan, sẽ không khóc, chỉ cần mẹ mãi ở bên bé Thủy thôi ”


“Ừ mẹ sẽ mãi bên con, sẽ mãi bên con, sẽ không bao giờ làm con phải khóc ”


“Sẽ không bao giờ ”


o0o


Chiếc giường bệnh ga trắng lạnh toát lại một lần nữa ngang qua chỗ tụi nó.Mưa ngoài kia vẫn rơi, đâu đó có tiếng khóc thút thít.


Trong khoảnh khắc mọi vật xung quanh như chậm lại.


Trong kia vẫn còn đang cấp cứu.


o0o


“Tỉnh lại đi con, nhìn mẹ một lần cuối, một lần cuối cùng thôi “.


Không gian nhuốm màu tang tóc. Tất cả mọi người dường như đều muốn ngã quỵ. Hàn Tuyết thất thần nhìn theo vòng quanh của chiếc dường ga trắng toát ấy.


Đau đớn


Bất lực.


Và trên hết là cảm giác tội lỗi.


Nhỏ… đã quá vong ân.


Suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn chăm sóc nhỏ không khác gì con ruột, dành cho nhỏ hết thảy mọi tình yêu thương mà đáng ra phải là của cô Hàn Thủy. Cho dù nhỏ có hờ hững với bà bao nhiêu, nhỏ có nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng và cay độc đến nhường nào, thì bà vẫn luôn mỉm cười, không một lời than trách, oán thán.


Hối hận.


Nhỏ thực sự đã hối hận.


Tội lỗi của nhỏ quá nhiều, những thứ mà nhỏ gieo rắc lên trên cõi đời này chỉ toàn đau khổ và bi thương. Nhỏ không xứng đáng với những thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà mọi người ban tặng, ấy thế mà nhỏ vẫn tự coi mình là nạn nhân của vòng xoay định mệnh ấy, tự cho mình cái quyền khinh rẻ người đàn bà ấy, và gây ra bao nhiêu đau đớn cho một cô gái yếu đuối cạn tình thương
.


Hai chân quỵ xuống sàn, một tia nhìn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ.


Hai hốc mắt của Hàn Tuyết đã cạn khô nước, miệng mấp máy nói không nên lời. Ngọc Vi vội chạy lại đỡ bạn dậy, nhỏ đưa tay gạt hai dòng lệ trên má, cố an ủi bạn:


- Dậy đi Tuyết, cậu cần phải đứng vững.


Hai bàn tay Tuyết buông thõng, nhỏ thực sự muốn mình nằm trên chiếc giường ấy, nhỏ đã quá mệt mỏi rồi. Không đứng dậy nổi nữa rồi.


- Có phải tớ rất độc ác hay không?


Nụ cười nhàn nhạt làm cho khóe miệng cong lên, ánh mắt vô hồn hình theo dãy hành lang sâu hút của bệnh viện.


- Không! Cậu không hề độc ác, chỉ là số phận đang trêu ngơi tất cả chúng ta, cậu không có lỗi.


Ngọc Vi lắc đầu nguầy nguậy, cái đầu nhỏ như muốn nổ tung ra. Bên cạnh nhỏ, Hàn Tuyết vẫn vậy, chỉ có điều mắt nhỏ đã nhìn về hướng các học viên còn lại trong lớp


- Chẳng phải…các cậu cũng đã từng nghĩ vậy sao?


Sự đau đớn đang giày xéo tâm can nhỏ, khiến nhỏ vùng mình ra khỏi bàn tay yếu ớt của Vi, nhỏ giãy lên, hai tay khua khua bất lực:


- Hãy để tớ đi, để tớ tránh xa các cậu, có tớ… cuộc đời các cậu sẽ phải khổ.


- Cậu đang nói cái quái gì thế hả? Lúc này không phải là lúc so đo chuyện đó cậu hiểu chưa?


Quỳnh Chi giận giữ lên tiếng, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tuyết lắc thật mạnh:


- Nếu cậu đi, cậu sẽ là một kẻ xấu xa, đôc ác, bọn tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.


- Vậy thì các cậu bảo tớ phải làm sao? Làm sao hả?


Chát


Một cái tát làm ngưng đọng cả không gian, làm tê liệt mọi giác quan của ba mươi học viên còn lại.


- Vậy thì đi chết đi, cậu chết đi cho khuất mắt bọn tớ. Chết đi để rồi bọn tớ sẽ thầm nguyền rủa cậu mỗi ngày, cậu định trốn tránh sao, trốn tránh khi cậu đã gây ra hết mọi chuyện.


Cát Anh chăm chăm nhìn theo Tuyết, bàn tay nhỏ vẫn còn để sẵn trên không, sẵn sàng cho một cái tát thứ hai giáng lên khuôn mặt Tuyết. Nhưng ai đó đã nắm tay nhỏ lại.


- Buông tay tớ ra, để tớ dạy cho cậu ấy một bài học, cho cậu ấy biết…trên đời này không chỉ có mình cậu ấy đang phải chịu đau đớn.


- Tớ xin cậu đấy Cát Anh. Một cái là đủ rồi .


Khánh Đăng khẽ





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹222324›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




nhăn mặt, cậu nhíu mày nhìn bạn, trong lòng dậy lên chút bất an. Cát Anh hạ cánh ta xuống, khẽ cười, nụ cười chua chát đến xót xa.


- Tớ xin lỗi.


Nước mắt lại rớt xuống hai gò má, mặn và đắng chát.Hàn Tuyết cúi gằ mặt. Sao lúc nào nhỏ cũng để người khác phải chịu tổn thương.


Trận mưa ngoài kia vẫn còn rả rích.


- Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ ổn thôi mà.


Vi ôm lấy Tuyết, vỗ lên vai bạn dù vai nhỏ cũng đang run lên từng đợt.


o0o


Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của vị bác sĩ, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhịp tim trở lại bình thường.


Di đôi mắt xuống đôi bàn tay thon dài.


Nó…


…đang cựa quậy.


- Tốt quá, chúng ta thành công rồi, thành công rồi bác sĩ.


Chưa bao giờ nụ cười trên môi cô y tá lại rạng rỡ đến thế, họ đã cứu sống một mạng người. Nhưng trên hết, họ đã hoàn thành lời hứa với những đứa trẻ ngoài kia. Còn có niềm vui nào hơn nữa.


Ting.


Đèn phòng cấp cứu tắt.


Lại một lần nữa chờ đợi trong thấp thỏm và lo âu.


Vị bác sĩ xuất hiện giống như một thiên thần cánh trắng, ba mươi mốt đôi mắt dõi theo, lo lắng, hồi hộp. Ông cười nhìn lũ trẻ, giọng nói vang lên nghe thật êm ái biết bao nhiêu.


- Chúc mừng các con, cô giáo các con đã vượt qua rồi.


Vỡ òa.


Tưởng chừng như thế giới tái sinh thêm lần nữa. Tưởng chừng như mọi vật đều trở thành một màu đẹp lung linh. Tưởng chừng như trái đất ngừng quay.


- Làm được rồi. Lão bà bà làm được rồi.


Hà Mi khẽ lấy tay bịt miệng nén lại cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên trong vòm họng. Thái Huy chạy đi chạy lại, miệng không ngừng la hét.


- Cô ấy sống rồi. Cô Hàn Thủy sống lại rồi. Cô không rời xa chúng em nữa rồi.


Những giọt nước mắ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

Gửi đại ca của ba…

Trị Liệu Kí Ức

Shock Tình

Nước Mắt Sao Bắc Cực