Truyện Bước Qua Yêu Thương Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Truyện Bước Qua Yêu Thương Full (xem 2866)

Truyện Bước Qua Yêu Thương Full


Nụ cười hơi gượng gạo của Trúc Diệp khiến An Lâm và Nam Lâm đều như rơi vào một tâm trạng thất vọng, u buồn, hoài nghi.


An Lâm vẫn chưa thoát khỏi cái ý nghĩ kia. Rốt cục cảnh tượng trong phòng, là do cô ấy đã cùng với ai? Anh hoàn toàn không bao giờ tin Trúc Diệp là một người dễ dãi. Cô ấy anh hiểu hơn ai hết. Là người rất coi trọng thanh danh của bản thân, là người thanh cao và có lòng tự trọng. Nhưng…vệt máu kia như không ngừng cuốn lấy tâm trí anh. Bắt buộc anh phải hồ nghi về những gì anh tự cho là hiểu cô ấy trong suốt bao nhiêu năm qua. Rồi còn cả chuyện tại sao Nam Lâm lại ở đây? Anh hiểu chứ, Trúc Diệp không bao giờ mời Nam Lâm đến đây cho dù có thừa thức ăn.


Nam Lâm khẽ liếc Trúc Diệp một cái, ánh mắt cô đang không ngừng chạy trốn. Rốt cục tình cảm của cô ấy là thế nào? Hôm qua vẫn còn ân ái với anh tại sao hôm nay lại có thể cùng An Lâm về nhà như vậy được? Dẫu biết rằng mình chẳng là gì trong tâm trí cô ấy, nhưng chí ít cô ấy cũng phải nghĩ đến vấn đề đó chứ? Rằng cô ấy đã không còn có thể theo đuổi An Lâm được nữa. Vì cô ấy đã thuộc về anh rồi.


Bữa cơm này cứ diễn ra trong sự im lặng của ba người. Ngoài tiếng bát đũa va vào nhau ra thì chẳng còn âm thanh nào khác. Cứ im lặng, cứ trầm mặc như vậy…khiến trái tim cảu cả ba người đều như bị dồn nén. Dồn nén đến không thể bùng nổ.


Bữa cơm kết thúc.


Đợi cho Nam Lâm ra ghế ngồi. An Lâm mới dọn bát đũa cùng Trúc Diệp. Khi đã vào trong bếp, An Lâm mới khẽ nói:


- Trúc Diệp này!


Trúc Diệp vờn bọt xà phòng. Hương thơm dịu nhẹ của nó bốc lên, cô trả lời theo một lẽ tự nhiên:


- Dạ?


An Lâm hít một hơi dài. Lời nói đã định nói ra mà sao quá khó. Anh biết mình không nên hỏi thẳng cô ấy. Nếu làm như vậy sẽ khiến cô ấy không những ngại mà còn có thể không trả lời thành thật với anh. Nghĩ thế, An Lâm mới mỉm cười:


- Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?


Trúc Diệp thấy An Lâm hơi lạ nên có quay ra nhìn anh dò xét. Kết quả là chỉ nhận được một nụ cười ấm áp của anh. Trái tim cô lại thổn thức, lại đập nhanh hơn một nhịp sau khi nhìn thấy nó. Cô vội vàng cúi xuống che đi cảm xúc của mình rồi trả lời anh:


- 17 năm anh ạ!


An Lâm đưa chiếc đĩa dính đầy bọt xà phòng vào tráng. Nước đang chảy mạnh gặp vật cản vội vàng bắn ra theo nhiều tia. Bắn luôn cả vào người anh. Nhưng anh lại không để ý, chỉ tiếp tục với sự hoài nghi đeo bám bản thân nãy giờ:


- 17 năm, đủ để chúng ta hiểu và thành thật với nhau. Đúng không?


- Anh An Lâm. Có chuyện gì vậy? Hôm nay anh lạ lắm.


An Lâm không đả động gì đến câu hỏi của Trúc Diệp. Anh lại mỉm cười, hiền hòa mà ấm áp, tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Như một dòng nước vào thu.


- Anh không biết mình hỏi điều này có đúng không, nhưng…Anh đã nhìn thấy vệt máu trên giường của em…Và cả những tàn thuốc của ai kia nữa…Em hút thuốc sao?


Câu hỏi cuối, Trúc Diệp biết đó không phải là một câu hỏi. Đó chỉ là một suy nghĩ phủ định về những điều mà An Lâm đang nghi ngờ. Anh đang hi vọng là cô không phải như những gì anh đang nghĩ.


Khi nghe An Lâm nói thế, chiếc đĩa trong tay Trúc Diệp bỗng chốc trở lên trơn tuột.


Choang.


Tiếng kêu khi đĩa chạm xuống mặt đất. Vỡ tan tành!!!


An Lâm vẫn điềm nhiên theo dõi từng cử chỉ của Trúc Diệp. Anh là một người thông minh. Anh biết đó là câu trả lời của cô. Nhưng anh lại vẫn tiếp tục giả vờ làm một con đà điểu lừa bản thân, muốn nghe một câu trả lời khác từ phía cô ấy, để anh không phải thất vọng. Để anh lại tiếp tục hi vọng và để anh không thấy hối hận.


Nhưng, cô ấy lại không trả lời. Hoặc có thể là cô ấy đang định trả lời thì…Nam Lâm đi vào:


- Có chuyện gì thế?


Ánh mắt Nam Lâm lo lắng. Anh hết nhìn Trúc Diệp lại nhìn An Lâm, hai người đó, đã nói chuyện gì? Mà sao Trúc Diệp lại có một nỗi sợ hãi tột cùng trong ánh mắt như vậy?


An Lâm thờ dài. Chầm chậm bước đến chỗ Trúc Diệp, đẩy nhẹ người cô ra ngoài cửa bếp nói giọng mệt mỏi:


- Em nghỉ đi, để anh làm hết được rồi.


Trúc Diệp như một người mất hồn, bước thẫn thờ ra ghế. Cô không thể nghĩ được gì nữa, là do cô quá sợ hãi. Cô không ngờ là An Lâm lại biết được việc đó, đúng là cô có hơi đoảng. Cô biết những gì mà An Lâm đang nghĩ. Và cô cũng hiểu vì sao anh ấy nói “nên hiểu mà thành thật với nhau”.


Cô không thể, không thể thành thật được. Làm sao mà cô có thể nói người đó là Nam Lâm? Làm sao mà cô có thể nói rằng cô không còn theo đuổi An Lâm được nữa vì cô đã thấy hổ thẹn.


Nước mắt Trúc Diệp rớt rơi xuống gò má, lăn dài song song theo hai đường thẳng. Giống như cô và An Lâm, mãi mãi không thể gặp nhau trên một con đường.


Nam Lâm nhìn An Lâm lo lắng hỏi:


- Anh đã nói gì với cô ấy?


An Lâm sớm đã nghi người cùng Trúc Diệp chính là Nam Lâm. Đơn giản vì anh hiểu, cô ấy không thể gần gũi cùng người con trai nào khác. Anh hiểu…


An Lâm nheo mắt nói lạnh lùng, anh chưa bao giờ phải dùng giọng điệu này để nói với em trai mình.
Nhưng giờ đây anh lại thấy tức giận không thể tả, anh đang ghen ư?


- Anh phải hỏi em mới đúng. Em đã thấy hài lòng chưa? Thấy hạnh phúc chưa?


Nam Lâm nhíu mày, cơ hồ không vừa lòng với thái độ của anh trai:


- Anh đang nói cái quái gì thế? Tại sao lại phải vừa lòng và hạnh phúc?


- Không phải ý định từ năm 20 tuổi của em đã hoàn thành rồi hay sao? Tại sao bao nhiêu năm em vẫn không hề thay đổi hả Nam Lâm? Anh rất thương em, vì em là em trai anh…nhưng Trúc Diệp, cô ấy cũng là em gái của hai chúng ta, em cứ nhất quyết đối xử với cô ấy như vậy thì em mới vừa lòng hay sao?


Nam Lâm đã loáng thoáng hiểu những gì mà An Lâm nói. Hóa ra anh đã bị hiểu nhầm. Anh đâu có cưỡng đoạt. Là do cô ấy tự nguyện. hoàn toàn tự nguyện. Nhưng nói ra thì ai tin anh cơ chứ? Sẽ chẳng có ai tin, kể cả anh trai anh. Nam Lâm nhếch môi cười nhạt rôi nhìn xoáy sâu vào mắt của An Lâm gằn giọng nói:


- Phải, em đã hạnh phúc, đã hài lòng đấy. Cô ấy đã thuộc về em rồi, anh có chấp nhận cô ấy nữa không?


An Lâm tròng mắt đỏ hoe không kìm được mà giáng một cú đấm vào mặt Nam Lâm. Khiến Nam Lâm theo lực đó mà ngã nhào ra đất. Khóe môi của anh bắt đầu gỉ máu, nhưng anh lại không đánh trả. Chỉ đứng dậy, khóe môi nhếch lên một chút lạnh lùng. Cười mà như không phải cười.


An Lâm cảm thấy cơn giận đã dịu xuống sau cú đấm vừa rồi. Vội vàng thở dài. Anh mệt mỏi hơn bao giờ hết, chỉ muốn đổ gục bản thân xuống. Nhưng không thể, ai cho anh đổ gục đây?


- Anh xin lỗi!


Nói rồi An Lâm chạy ra ngoài và hướng ra phái cửa. Khi mở cửa, anh có quay ra nhìn Trúc Diệp. Cô ấy cũng nhìn anh với ánh mắt trân trối. Nhưng biết nói gì? Với anh tất cả đã sụp đổ. Cô ấy đã thuộc về người khác rồi, anh không thể quay đầu lại được nữa. Anh hối hận vì mình đã quá mập mờ, đã quá ngốc nghếch mà chậm trễ.


Dương Thùy bước vào bar.


Cô đã chán ngán cái cuộc sống vô vị ngoài kia rồi. Cô muốn uống rượu. Dạo gần đây cô thấy tâm tư tình cảm

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giấc Mơ Ngọt Ngào

Truyện Yêu Không Hối Tiếc

Khi Ác Quỷ Yêu Thiên Thần

Truyện Chuyến Đi Vũng Tàu Voz Full

Tôi chết lặng khi nhìn thấy hộp thuốc tăng cường sinh lực anh uống dở dang, trong khi anh chưa một lần quan hệ với tôi