- Anh về rồi đó hả?
- Ừ! Nhưng lát nữa tôi lại đi. Hắn ngập ngừng nói Tôi chỉ muốn xin lỗi cô thôi, Thoại My à. Khi chiều tôi… cư xử hơi quá!
Đôi mắt hắn cũng hằn vết thâm quầng. Có lẽ do mệt mỏi và căng thẳng quá. Nó cảm thấy hơi xót xa nhưng vẫn cố gắng cười nhẹ nhàng:
- Không sao đâu! Tôi đâu có nghĩ nhiều. Nói rồi nó lại chuyển sang cười gượng gạoVả lại… tôi cũng đâu có quyền gì để trách anh!
Hơn lúc nào hết nó cần một giọng nói đầy ấm áp, yêu thương để an ủi, vỗ về. Nó đang trông mong một điều gì đó… chính xác là ở hắn. Nhưng liệu hắn có hiểu không hay vẫn vô tâm như ngày nào?
- Thế thì tốt rồi! Cảm ơn cô! Bây giờ tôi đi lấy một số vật dụng và sẽ ngủ lại ở bệnh viện để theo dõi tình hình của Tiểu Hồng. À, có người thông báo với tôi là tuần sau trường mình được nghỉ vì lí do gì thì tôi cũng không rõ. Phiền cô nói lại với Nhất Bảo giùm.
- Cảm ơn anh đã thông báo. À…Có chuyện này tôi muốn nói với anh… Đó là… – Nó dồn hết can đảm để nói thì bỗng…
“ Sorry…Sorry…Sorry My Baby…”
Chuông điện thoại của hắn chợt reo bắn lên. Hắn khẽ nhíu mày rồi vẫy tay bước đi. Nó chới với. Cứ mỗi lần nó định nói một điều gì đó khó nói thì y như rằng là lại có một điều gì đó cản lại. Nó thở dài, khóe mắt khẽ cay cay… Chã có lí do gì khiến nó phải khóc.
Đáng lẽ ra nó phải mỉm cười mới đúng chứ nhỉ? Bởi vì giờ đây, Thiên Vũ phải nên dành trọn thời gian chăm sóc cho Tiểu Hồng; vậy mà hắn vẫn dành chút thời gian đến để xin lỗi nó. Thế chẳng phải là quá tốt rồi hay sao…?
Hay là… tại nó ích kỉ? Nó muốn Thiên Vũ chỉ quan tâm đến mình nó thôi?
Hay là… Nó đang ghen…??? Huhm… Ghen à? Tại sao nó phải ghen? Phải chăng là… Nó đã…
.
.
.
Thiên Vũ vừa đi ra gara vừa nghe điện thoại. Hình như người gọi là Minh Hoàng.
- Alo! Thiên Vũ nghe!
- Tôi – Minh Hoàng đây! – Đầu dây vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thiên Vũ mừng rỡ nói:
- Cậu gọi về rồi đấy hả? Từ hôm tới Mỹ đến giờ mới phone về đây một cuộc đấy nhỉ?
- Uả? Mà cậu đang mệt hay sao mà nghe giọng mệt mỏi thế? – Minh Hoàng tinh ý nhận ra ngay.
- Black Rose chính là Hắc Tiểu Hồng!
- Hắc Tiểu Hồng?… Là ai nhỉ? – Minh Hoàng tỏ ra ngạc nhiên.
Cũng đúng thôi, trước đây khi Tiểu Hồng ở Việt Nam thì khi đó anh đâu có học chung với Thiên Vũ hay Nhất Bảo. Mãi đến sau này khi lên cấp II thì cả ba mới bắt đầu trở thành một hội.
Thiên Vũ cười xuề xòa đáp:
- Cậu không biết đâu. Cô ấy là bạn học của tôi và Bảo. Nói đến đây giọng hắn bỗng dưng trầm xuống Ngày xưa chúng tôi cũng đã từng là người yêu…
- Vậy thì tôi hiểu rồi. Nguyên nhân và mục đích! – Minh Hoàng gật gù nói.
- Thôi, bây giờ tôi phải lái xe tới bệnh viện để chăm sóc Tiểu Hồng. Chuyện dài lắm nên tôi không thể kể hết qua điện thoại được.
- Uhm. Có thể vài hôm nữa tôi sẽ về Việt Nam. Khóa học hiện tại vẫn chưa mở. Mà mọi việc sắp xếp cũng xong xuôi cả rồi.
- Tốt quá rồi. Cậu có về lâu không?
- Khoảng 2 tuần. Nhưng tôi cũng chưa biết cụ thể thế nào nữa. Thôi, cậu đi đi hén. Tôi cũng đang có chút chuyện cần giải quyết.
- Chào cậu…!
Minh Hoàng chào rồi cúp máy. Anh linh tính có điều gì không ổn trong chuyện này, anh lo lắng cho nó – người em gái mà anh một mực thương yêu.
Riêng Thiên Vũ, việc Minh Hoàng sắp trở về Việt Nam khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn. Vì thời gian này, có thể hắn sẽ không thể quan tâm chăm sóc nó nhiều như trước đây. Minh Hoàng trở về thì sẽ tiếp tục công việc đó giúp hắn như cậu ấy đã từng làm trước kia, dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Sáng hôm sau. Nó quyết định dậy thật sớm để nấu
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹232425›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
cháo cho Tiểu Hồng. Có lần nó nghe người ta nói, những người bị tổn thương về phần xương chân nếu ăn cháo xương hầm với đậu xanh sẽ rất tốt. Nên nó đã dồn hết tâm huyết để nấu cho Tiểu Hồng với hi vọng cô ấy sẽ sớm bình phục. Nó thật sự mong rằng như thế… Bởi vì chỉ có thế thì Thiên Vũ mới vui vẻ trở lại.
“ Đầu tiên hầm xương cho nhừ…
Sau đó…”
.
.
.
Nó vật vã với nồi cháo hơn 2 tiếng đồng hồ. Đúng là mệt thật nhưng nó vẫn cảm thấy vui vui. Sự thực thì nó nấu cháo không được ngon lắm. Nhưng mà lòng thành mới là điều quan trọng phải không?
Nó mỉm cười cẩn thận múc cháo vào cặp lồng, không quên múc riêng một ít cho Thiên Vũ. Hắn cũng xứng đáng “được” ăn món cháo mà nó nấu chứ nhỉ?
Xong xuôi. Nó ngó lên đồng hồ. Bây giờ là 6h30. Đưa cháo đến là vừa kịp. Nó bước lên phòng thay đồ rồi sau đó sẽ đến bệnh viện ngay.
Hôm nay, nó mặc áo Pucca mà Thiên Vũ đưa cho nó đợt trước.
Tại bệnh viện.
Nó cố gắng nhanh nhẹn và cẩn thận từng bước chân. Chỉ vài phút sau thì nó đã đứng trước cửa phòng Tiểu Hồng. Nó định bước vào thì kịp nhìn qua khe cửa…
Tiểu Hồng ngồi ở trên giường, lưng tựa vào gối và cười nhẹ nhàng:
- Anh ở đây cả đêm với em đấy à? Sao anh không về nghỉ…?
- Anh nói rồi… Anh ở đây với em… – Thiên Vũ nói bằng giọng nhẹ nhàng mà chưa bao giờ hắn nói như vậy với nó.
Nó bấm bụng, chuyện này cũng đâu có gì là to tát.
- À… Có một điều mà em muốn hỏi anh lần nữa… – Tiểu Hồng nói giọng ngập ngừng – Anh… Anh có người khác rồi à…? Thoại My ấy…
Nó chột dạ, cố gắng ghé tai sát vào vách cửa để cố gắng nghe kĩ hơn.
- Ơ…Anh… Anh… – Thiên Vũ cũng ngập ngừng không kém. Không phải hắn thực sự lúng túng, hắn quá rõ câu trả lời nhưng vào lúc này. Hắn lại không tin tưởng vào chính mình nữa mà có vẻ hoang mang.
- Anh nói đi! – Tiểu Hồng nhìn vào sâu thẳm đôi mắt hắn, liên tục hỏi dồn – Anh có người khác rồi à? Là Thoại My sao? Anh thực sự quên em rồi à? – Và cuối cùng, cô dừng lại bằng giọng thất vọng – Anh còn yêu em không…???
Tiểu Hồng mím chặt môi, cố gắng cho nước mắt lặn vào trong, cố gắng cho Thiên Vũ không biết rằng ngay lúc này đây, cô yếu đuối. Nhưng tất cả lại trái ý cô, từng giọt nước mắt mặn chát cứ thế lăn dài trên đôi gò má xanh xao…
Vì em còn yêu vì em còn thương
Vì trong lòng em vẫn chưa quên được
Vì đêm từng đêm lệ hoen bờ mi
Vì trong lòng em vẫn còn bóng anh…
[ Vì em còn yêu – Thanh Thảo '>
Thiên Vũ lặng người. Hắn không biết phải nói làm sao, phải đối diện thế nào. Nhưng cũng không thể phủ nhận là hắn vẫn còn tình cảm với Tiểu Hồng tuy giờ đây trái tim hắn thực sự chỉ đập loạn nhịp vì nó… vì nó mà thôi!
Hơn nữa, nếu bây giờ Thiên Vũ nói thẳng ra n