Truyện Biệt Thự Hoàng Tử - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử (xem 2187)

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

c ám”:


- Nếu cô nói thật thì tôi bỏ qua… còn ko thì… Bước khỏi Ngôi biệt thự này ngay…!!


- Tôi đã nói là: tôi tự mở mà!!Anh có vấn đề về tai à??? Có cần tôi dẫn đi khám không zậy??? – Nó “chu mỏ” lên nói.


- Thế sao cô lại cầm chìa khóa của Minh Hoàng…?! – Vũ gầm gừ hỏi.


Nó nhướn mắt, đi qua đi lại:


- Thì…Minh Hoàng đưa chìa khóa cho tôi…!!


- Cuối cùng thì cô cũng khai ra nhỉ?? Vậy mà cứ cãi cố: ” Tôi tự mở…tôi tự mở…!! – Vũ cười gian nói rồi ngồi xuống ghế.


Nó đểu giả, mắt chớp chớp:


- Tôi nói là tôi tự mở…! Chứ có nói là tôi tự có cái chìa khóa đó đâu?? Thật đúng là…đầu óc “ngu si” mà cứ làm vẻ ta đây “thông minh” lắm…Nói thế mà cũng ko hiểu…Thật đúng là…chẹp chẹp…


Vũ đứng dậy, chỉ chỉ tay vào mặt nó tức tối nói ko ra lời:


- Cô…cô…


Nó bước tới trừng mắt lên và gạt phắt tay của Vũ xuống:


- Bỏ cái tay xuống…đừng có chỉ thẳng vào mặt tôi như thế…!!Bất lịch sự lắm đấy, Hot boy à…!!


- Đối với hạng người như cô thì có cần cái thứ gọi là “lịch sự” đó không…??! – Vũ nói rồi dí dí đầu nó.


Nó sừng sồ lên:


- Sao lại ko?? chẳng lẽ một tí “lịch sự” tối thiểu giữa người và người mà anh cũng ko có sao…?? Hay là…tôi là người còn anh là…”chó” à??


- Hãy đợi đấy…Thoại My…để xem tôi đối xử với cô thế nào…! – Nói rồi Vũ bỏ về phòng mình.


Nó cười đắc chí rồi bước về phòng…


Sau đó leo tọt lên giường ngủ…và suy nghĩ lan man…


Bắt đầu “cuộc chiến tranh” của não trái và não phải:


- Tình cờ…chỉ là tình cờ thôi sao…?


- Tất nhiên là thế rồi…!!


- Ko phải…tình cờ thì sao xách theo cả đèn pin chứ…?


- Này…Thoại My…mày đừng có suy nghĩ vớ vẩn…Trời tối om om…ko xách theo đèn pin thì để cho ma nó zí à…?!


- Nhưng…biết đâu ảnh có cảm tình…thì sao…?


- Không đâu…!!Mày chỉ là một con pé quá đỗi bình thường… trong khi anh ấy lại quá là cao xa… thậm chí…anh ta còn coi mày như là kẻ thù nữa mà…Đừng quên, những ai dám bước chân vào Prince Villa đều là kẻ thù của bộ 3 đó hết…


- Vậy sao anh ấy đối xử tốt như thế cơ chứ…!


- Có thể là lương tâm trỗi dậy chăng…? Thôi ngủ đi…đừng có mà mơ mộng làm cái gì…người ta là cold boy…


- Cold…boy… cold boy…



Nó cứ suy nghĩ rồi sau đó mau chóng chìm vào giấc ngủ…


…tối khuya hôm đó…


“khụ khụ…ách…ách…ách xì…khụ.khụ…ách…ách xì…”


Sáng hôm sau…


- Ách xì…hjx…mình làm sao thế này…ách…ách xì…!! – Nó thở dài hổn hển rồi đi lấy khăn chùi nước mũi.



“Oái…7h kém rồi…không biết mấy tên kia đã đi chưa nữa…?” – Nó thầm nghĩ rồi mau chóng xách balô rồi chạy ra nhà ăn…


“Phù…may là bọn hắn chưa đi…”


Bảo thấy nó liền mỉm cười:


- Chào buổi sáng…!!


- Ách…ách xì…hơ…hơ…chào…chào…ách…ách xì…buổi…buổi sáng…ách…xì… hơ… – Nó đáp lại một cách khó khăn…


- Sao zậy Thoại My?? – Bảo hỏi rồi cắn tiếp mẩu sandwich…


- Tôi…ách xì…có lẽ…ách xì… hơ hơ…


Bảo phì cười lovely:


- Bị cảm hả…??


Nó gật gật thay vì nói một cách khó khăn… ách…ách xì…


- Tối qua thế nào hả cô pé?? – Bảo hỏi mà không để ý… từ nãy đến giờ… Vũ trông không mấy là vui vẻ…


Nó cười toe toét, chỉ chỉ về phía Thiên Vũ…


- Đừng nói với tôi là Thiên Vũ mở cửa cho cô chớ…??


Vũ gầm gừ:


- Nghĩ sao vậy?? Muốn biết thì cậu đj mà hỏi Minh Hoàng thì rõ…


- À… – Bảo khẽ à lên một tiếng rồi gật gà gật gù.



Một lát sau…


- Tối qua cậu đj ra ngoài hả Hoàng??


- Uh…! Tối qua tôi có việc…!!Giờ phải về nhà thay đồ để đj học…!!


- Uh…nhanh lên rồi xuống nhé!! – Bảo nói rồi khẽ nhìn sang Vũ xem phản ứng của cậu ta thế nào.



Trên đường đj học…


- ách…ách xì…hơ hơ…khó chịu quá…ách xì…


Hoàng khẽ bước lại phía nó, vẫn lạnh lùng và hỏi:


- Bị cảm à…?


Nó gật gật:


- Có lẽ…ách…ách xì…


Thấy vậy, Hoàng liền chìa ra cho nó một chiếc khăn mùi soa…


- Ơ…cảm…ách xì…cảm…cảm ơn…ách xì…


Hoàng khẽ mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời…


Nó cười tươi tỏa nắng như mặt trời rồi cầm khư khư lấy chiếc khăn, như thể sợ ai đó đánh cắp mất “món bảo vật” vậy…


Chap 12


Tới lớp…


- ách xì…ách xì…!!


Thấy nó như vậy, Châu liền hỏi:


- Sao zậy Thoại My…cậu bị cảm hả??


Nó gật gù rồi gục đầu xuống bàn:


- Uh…ách xì…ách xì… hjx…mệt quá… mệt quá…à…


- Tối qua thấy còn khỏe mạnh, còn dí tớ được mà…sao giờ bệnh ròy…?? – Châu nhăn trán hỏi…


- Tất cả là tại bộ 3 đáng ghét đó…ách…ách xì… *&(^%&! *”?>


Châu sửng sốt:


- Trời ạ…thật độc ác và tàn nhẫn… May mà có anh Hoàng…ko thì… Thôi, để tớ lấy khăn cho cậu nhá…


Nói rồi Châu lục cặp tìm khăn nhưng…


- Hjx…Châu ko mang theo ròy…! Chán thiệt á…


Chợt… thấy có chiếc khăn trong túi, Châu liền hỏi:


- Cậu có mang theo khăn hả…sao ko thấy ra dùng đj…?!


Nó lắc đầu nguầy nguậy:


- Không được…ách xì…ách xì…cái này…tớ…tớ… ko muốn dùng…ách xì…đây là…là…ách xì…đồ…tặng…hơ hơ…


- Xem cậu kìa…!! – Châu nói rồi quay xuống Linh Chi:


- Linh Chi, có khăn hay là khăn giấy gì đó ko?? Thoại My bị sổ mũi…


- Nà…! – Nói rồi Chi chìa ra cho nó một bịch khăn giấy, nó chộp lấy cười toe toét:


- Thanks you…vinamilk…I…love…ách xì…you…!!


Châu chạy đi một hồi, một lát sau, trở về và chìa ra cho nó một viên kẹo:


- Nà, ngậm viên kẹo này đi, kẹo này trị cảm cúm đó…!!Ăn vào là đỡ liền hà…!!!


- Uh…thanks… Thế mà không đưa sớm cho tớ…!! – Nó bóc viên kẹo ra rồi nói.


Châu lè lưỡi trông đến là dễ thươn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Brown Eyes….Love

Búp Bê Tử Thần

“Em tha cho họ được không Nắng? Xin em ! Xin em đấy !”

Đập heo đất của vợ, tôi chết điếng khi nhìn số tiền vàng trong đó

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)