- Bác biết tuổi này bọn mày hay dở thói yêu đương vớ vẩn. Như thế không được đâu và bác cấm tiệt đấy. Là bạn đã là quá lắm rồi, yêu đương đến lúc cưới xin thì bác chịu. Linh nó sung sướng quen rồi không hầu hạ được bố mẹ chồng đâu.
Mình thật sự bất lực trước những gì bác ấy nói. Mình không bàn đến cái ý sâu xa nào đấy, mà chỉ đơn giản nghĩ đến việc Linh phải làm việc nhà đã thấy không ổn rồi. Bố mẹ mình
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹101112›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
ghét nhất là lười biếng với cả chẳng biết làm gì cả. Linh có thể xinh đẹp, da trắng, chân dài nhưng nấu ăn cứ như đầu độc vậy.
Bố Linh đã giúp cho mình nhận ra một điều. Nếu không phải vì tình yêu đang tồn tại giữa hai đứa thì Linh là món quà quá tầm với của mình.
Một mình Bố Linh uống hết cả bốn cốc gọi ra, nói đủ mọi thứ chuyện, mọi vấn đề khi không có tiền. Mình chỉ im lặng vì chẳng biết phải làm gì cả. Mình yêu Linh, nhưng như thế là không đủ với Linh.
Đến lúc này thì bố Linh mới thật sự say, mà toàn chửi mình thôi. Nào là con Bin bẩn giống như mình, mình mà trông đẹp mã như nó đã tốt, rồi đũa mốc mà chòi mâm son và đủ lời hạ cạm khác của ông giám đốc. Nghe chỉ muốn cầm đôi đũa chọc từ hậu môn lên đến tận cổ bố Linh. Ức đéo thể tả được.
Cuối cùng thì chẳng còn gì để nói nữa nên mình xin phép về ăn cơm, bố Gấu to biết mình bia rượu thì bữa cơm điếc tai phải biết. Trước khi về mình bật mí một điều mà đấu tranh mãi mới nói.
- Bác chưa khéo quần kìa. Cháu về trước ăn cơm đây ạ
- Kệ mẹ nó, để cho mát. Ờ, đồng chí về nhé.
Bố Linh cứ ngồi tì tì đánh chén một mình, ăn hết được chỗ đấy chắc cũng tăng huyết áp với đi tiểu ra đường luôn. Đang trên đường về thì Linh gọi hỏi thăm tình hình.
- Ổn mà, anh với bố em nói chuyện dựa trên tình thần đồng chí, có qua có lại để hiểu thêm lẫn nhau. Bố em ăn nhau đến nỗi kéo khóa quần xuống cho nó mát đấy. – Mình kể lại với Linh. Em cười khúc khích qua điện thoại.
- Vậy qua nhà em ăn gì nhé, hôm nay tủ lạnh đầy ắp thức ăn.
- Tiền đâu mà mua thế. Bố mặt nhăn cho à?
- Tiền ứng trước ở chỗ dịch sách đấy. Em năn nỉ nhiều quá nên người ta châm chước.
- Ừ, cứ tưởng tượng một ngày phải chịu hàng chục lần nháy máy đến vỡ cả nút của em thì phải vào trại thương điên là đúng rồi.
- Qua luôn nhé anh!
Mình quay xe trực chỉ thẳng tiến tới nhà Linh. Đến nơi thì bất ngờ quá, em nấu mì cho mình ăn. Linh dường như đã thay đổi rồi, nhưng có phải thử qua cho chắc là em không cho thêm đường hay nước mắm vào đã. May quá, mì chỉ hơi nhũn và quá nước thôi nên vẫn măm măm được.
- Nhà em có lịch giấy không? Xé rồi rồi mang ra đây.
- Không, điện thoại dùng để làm gì, lịch liếc phiến phức lắm.
- Thế thì sao em có được chứng nhận của anh khi tận tay nấu mì mà không cho đường hai mì chính rồi kẹp trong sổ chứ.
- Có mà cầm bút ký lên mặt của anh ấy. Thế bố em có “đá xoáy” anh nhiều không. Em là con mà nhiều khi chỉ muốn úp cho cái sọt rồi đạp từ tầng 5 xuống.
Mình cười văng cả nước bọt vào bát mì. Em cứ như thế là bất kính với người trên nhưng mình lại ủng hộ suy nghĩ của em, dù chỉ là trong đầu. Bố Linh là đại diện cho loại người mà đứa trẻ nào cũng ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Em này.
- Ơi, nói gì nói nhanh.
- Dù có chuyện gì thì em cũng sẽ ở bên anh chứ.
- Ừ, I ran đánh I rắc hay con Bin có bạn tình thì bọn mình sẽ ở bên nhau mà. Linh cười
Em làm mình ấm lòng quá, nhưng lúc này mình cứ nghĩ đến những gì bố Linh nói cơ. Linh có thật sự hạnh phúc như em nói không?
Chap 23:
Tối hôm sau thì Dũng rủ đi trà chanh ngắm gái giải sầu. Đúng như Linh nói, Hà không nhưng chẳng quay lại mà còn chúc Dũng hạnh phúc khi không có em bên cạnh. Lúc này thì thằng Dũng mới chết lặng, chỉ biết hỏi tại sao, tại sao? Hà biết Dũng có lăng nhăng vài lần nhưng vì cả hai mà chẳng nói ra, vậy mà Dũng nó lại cứ đâm đầu vào nên nó thành ra thế này. Căn bản trước đây, khi hai đứa gặp bố Hà thì bác ấy có nói với hai đứa rằng muốn cưới thì cưới nhanh đi, rồi sẽ có nhà có xe nên sự tự tin chắc như khuy cài trên quần càng làm Dũng ảo tưởng.
- Bây giờ nghĩ lại tao thấy bàng hoàng quá, Hóa ra tao sống bạc với Hà nhiều lắm. Dũng đau khổ kể lể.
Nó cũng nhờ mình gọi cả Hòa đi để mấy thằng con trai sướt mướt với nhau, nhưng ngặt cái Hòa lại đang lên mây trong tình yêu đến mức dẫm vào cứt chó mà nó vẫn nhăn nhở cười. Không để một thằng điên vì tình này ngồi cạnh một thằng thất tình được.
Nghe Dũng than thở mà mình lại liên tưởng chuyện của chính mình với Linh. Với tư cách ngồi ngoài mà thấy rồi phán thế chuyện của Dũng và Hà không ổn, thì bố Linh cũng với cái tư cách người đứng ở giữa mà nói mình với Linh chẳng thế ở bên nhau lâu được. Nói gì thì nói, những cái khác nhau giữa Hà và Dũng hay của mình với Linh thì hóa ra lại đầy điểm tương đồng. Đó là Linh sẽ chịu đựng được như Hà đến bao giờ. Đi với mình thì Linh có cháo mà húp và ngồi trà chanh thế này thôi. Đi với thằng khác, những đứa giống như em thì nó lại chẳng bình dân thế này đâu. Vấn đề ở đây là lúc nào Linh sẽ không chịu được và nói ra. Nghĩ đến việc Linh vì mình mà chịu đựng giống như Hà, khốn nạn và mệt mỏi cho cả hai đứa lắm.
Linh nhắn tin nhưng mình không reply lại vì chẳng có tâm trí đâu mà trả lời nữa. Lúc này Dũng kể về một chuyện quan trọng khác.
- Hôm nay có lão tổ trưởng đến tìm mẹ tao để xem xét gia cảnh.
- Sao, nhà mày giàu thế mà vẫn được liệt vào danh sách trợ cấp à.
- Được thế thì đã tốt, có giấy triệu tập đi khám bộ đội. Tao sợ lần này sẽ đi thật. Ở nhà chỉ chơi với ngủ.
Mình phì cười khi Dũng nói thế. Nó tuy không cận lòi mắt, nhưng chỉ nặng khoảng 54, 54 cân mà cao hơn 1m7. Trông như cái xác ướp và cái giá treo quần áo khi ra đường.
- Mà thế cũng hay, tao đang chán đời đây cũng muốn đi một phen.
- Mày có chịu được khổ không mà đi?
- Mày điên à, đi bộ đội bây giờ sướng lắm, không như ngày xưa đâu. Tao có đứa bạn cũng đi, khi về thì mang cả cục tiền luôn đấy.
- Thế thì xung phong đi, có gì tao đi theo với.
- Nhớ cái mồm của mày đấy.
Lúc này Dũng có vẻ vui hơn một chút kể về thằng bạn của nó. Lúc đi thì thuốc một điếu, rượu một chén không uống và vẫn còn tân. Khi về thì ngày hút 2 bao, rượu chấp nửa chai và chơi gái gần chục đứa. Cứ như là đi thác loạn chứ bộ đội gì. Dũng có vẻ hăm hở trước viễn cảnh đấy. Mình cũng khuyên là nó hãy tìm Hà tìm mọi cách hàn gắn không, vì ít nhất mình biết có nhiều đứa ghét Dũng như Hà thì khác. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình nói giọng thật buồn.
- Ông phải ở trong tình cảnh của tôi mới hiểu được. Kết thúc rồi, không cứu vãn được đâu.
Đã gần 11 giờ đêm nên mình về trước, Dũng thì l