- Em muốn li dị phải không?
- Nhưng…
- Tôi biết! –Ngắt lời Nin, Anh nói tiếp. – Anh ta là một người tốt, em yêu anh ta, nhưng lại không chịu được cách yêu của anh ta. Bình thường anh ta là người tốt, mà lí do li dị của em lại hơi khó nói phải không? Anh ta mắc bệnh tâm lí rồi. Trường hợp này tôi đã từng gặp.
- Vậy, phải xử lí ra sao hả chị?
- Trường hợp này rất khó giải quyết, trước đây có một chị cũng ở trường hợp như em. –Anh nhìn Nin, thông cảm. Vì đây là một bệnh tâm lí của đàn ông, mà bệnh này thường có ở những người đàn ông hiền lành, lại tử tế nên muốn li dị cũng là quyết định rất khó khăn của người vợ.
- Vậy chị nghĩ em phải làm gì bây giờ, em không sống nổi với anh ấy, nhưng…em lại rất yêu anh ấy. – Nin vừa nói vừa ngước đôi mắt tội nghiệp lên nhìn Anh. Nhìn Nin bây giờ ai nghĩ là cô nàng đỏng đảnh ngày xưa chứ, Nin lập gia đình quá sớm, và lập gia đình sớm luôn là một quyết định không được hay.
- Trường hợp này thì chưa ai có thể giải quyết, rất tiếc Nin ạ, em chỉ có thể đưa chồng em đi gặp bác sĩ tâm lí thôi. Nhưng cũng không chắc rằng có thể chữa được không nữa. – Anh cảm thấy mình vô dụng, lần trước cũng có một chị đến gặp cô vì trường hợp này, nhưng cô cũng đành xin lỗi vì cô không hề biết sẽ phải sử lí ra sao nữa.
- Vậy…hix…em biết rồi. – Nin cụp mắt xuống, cắn môi để không lọt tiếng nấc ra ngoài, nhưng Anh vẫn có thể nghe thấy, cô ngoảnh đi hướng khác, không nhìn Nin. Cô biết rằng vào những lúc con người yếu đuối nhất, ta nên để họ một mình.
(Căn bệnh này thật sự Ori cũng chả biết nên xử lí thế nào cả! +.+)
Thấy Anh không nhìn vào mình nữa, Nin lấy tay lau nước mắt, rồi nói:
- 4 Năm rồi mới gặp lại chị mà lại để chị thấy tình trạng thê thảm này, em thật sự xin lỗi.
- Không có gì, em cũng đã lập ra đình rồi, mà không phải lúc nào mọi việc cũng theo ý muốn của ta.
- Vâng, em nghe mẹ nói tháng sau anh Minh sẽ về.
- Ừ, tôi biết rồi.
- Chị biết rồi? Chị đã gặp lại anh ấy chưa?
- Tôi đã gặp cách đây một tuần.
- Ồ, em xin lỗi không nói cho chị biết nhưng từ lúc anh Minh tỉnh lại, anh ấy không cho em nói với chị.
- Không sao, tôi hiểu mà.
- Vâng, thôi em về, xin lỗi chị.
- Ừm, chào em.
- Chào chị.
Tiễn Nin về rồi, Anh vào phòng tắm một lúc, đi ra thì nghe tiếng có người gọi cửa. Rất ít người biết địa chỉ của cô mà, ai vậy nhỉ?
- Xoạch.
- Chào em.
Mời Nam vào nhà, có cả Tâm đi cùng nữa, Anh cất tiếng hỏi:
- Hôm nay đi một mình sao? Chồng đâu rồi?
- Ờ, chồng phải ôn thi, không đi được.
- Việc học thế nào rồi?
- Khánh nói là việc học khá tốt, cậu ấy đang học theo những gì cậu bảo, và cũng quyết định thi trường nào rồi.
- Vậy thì tốt, mà hai người đến có việc gì không?
- Nè, mình chỉ tình cờ gặp anh Nam ở dưới kia thôi, đâu có rủ nhau gì đâu, mà cậu đó, thỉnh thoảng tớ đến thăm cũng không được sao?
- Không phải, chỉ thấy hơi ngạc nhiên.
- Không nói chuyện này nữa, quà của tớ đâu? – Tâm cười.
- À, ừ, vẫn để ở trong vali, đợi một tí.
Nãy giờ Nam ngồi im nghe hai người nói, thấy Anh đi vào trong rồi, mới quay sang hỏi Tâm:
- Hình như em còn chuyện gì muốn nói với Anh phải không?
Tâm đỏ mặt, ngoảnh sang hỏi:
- Sao…sao anh biết?
- Không chỉ anh biết mà Anh cũng biết rồi. Người ta nói rồi đó, đừng giấu giếm gì trước mặt luật sư.
- À,vâng…
- Anh có mặt khiến em khó xử hả?
- A, Không sao đâu, lát em hỏi cũng được, hì hì…
Nam không nói gì nữa, lại nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ, Tâm khẽ liếc Nam rồi lầm bầm:
- Sao mình có cảm giác hai người này rất giống nhau nhỉ?
Anh bước ra, đưa cho Tâm một món quà, đó là một ít đồ đặc sản nơi công ty đi thăm quan, đưa luôn cho Nam một gói và cho Tâm một bộ váy của vùng bên ấy, một chiếc váy ở nhà, nhưng nhìn rất sặc sỡ, lại đưa cho Nam một bức tượng nhỏ, tượng nữ thần tự do:
- Sang đó chả biết mua gì cho đẹp, mua những thứ này hai người đừng phàn nàn nhé.
- Không sao, mình rất thích chiếc váy này…À, anh Nam cho em mượn bức tượng đó một tí- Nam đưa cho Tâm. Tâm lấy tay dí đầu bức tượng xuống, quả nhiên là một cái bật lửa.
- Lửa này chắc dùng cả đời không hết, cảm ơn em – Nam nhìn Anh, khẽ nở một nụ cười nhẹ.
- Không có gì.
- Mà này Anh này. – Tâm đặt bức tượng lên bàn, nhìn Anh rồi nói- Vừa rồi mình có gặp em gái Minh ở ngoài phố.
- Thì sao? – Mặc dù biết là Tâm định nói gì nhưng Anh vẫn hỏi lại- Hai người nói gì với nhau à?
- Ừ, Nhi nói… – Tâm liếc sang Nam – Minh còn sống!
Chap 30: Từ chối!
Nam nghe câu nói của Tâm lập tức cau mày, mặc dù không có ý gì nhưng theo anh biết thì ngày xưa Anh thích Minh nên mới từ chối anh. Khi nghe tin Minh mất anh cứ nghĩ trời cho anh cơ hội lần hai nhưng giờ Minh vẫn còn sống, chả lẽ anh và cô thật sự không thể đến với nhau sao? Không…không thể có chuyện đó.
- Tôi biết rồi. – Anh trả lời.
- Hả? Biết rồi sao? – Tâm hỏi.
- Phải, mới gặp lại cậu ta ở bên Mĩ tuần trước, tháng sau cậu ta sẽ về.
- Ồ, vậy…à thôi, không có gì.
Tâm định nói “Vậy hai người liệu còn có tiếp tục không?” Nhưng nhìn Nam thì Tâm lại đẩy câu nói ấy vào trong, không nói nữa.
- Không sao, trước giờ tôi với Minh vẫn chỉ là bạn mà thôi.
- Ừ, biết rồi…chỉ là bạn…
Ngồi một lúc, Tâm lại nói:
- Thôi, tớ về trước đây, anh Nam có về luôn không?
- Ừ, anh cũng về luôn đây, anh có vài việc cần giải quyết ở công ty.
- Ừm, chào hai người.
- Bye…
Một tháng sau.
Anh vừa ra khỏi công ty, đã thấy có người đang đứng tựa lưng ở cổng. người đó nhìn thấy Anh lập tức đi đến, mỉm cười:
- Tôi về rồi!
- Tôi thấy rồi.
- Haizz cậu lại vậy rồi, đi đến nhà tôi đi.
Hai người bước đi đến chiếc xe ô tô nhà Minh. Mấy chị cùng công ty nhìn theo hai người rồi nói:
- Anh này nó có số đào hoa thì phải!
Bước vào ngôi nhà ngày xưa, Anh lại bất giác ngó xung quanh. Chẳng thay đổi gì cả ngoại trừ việc không còn cây hoa nào. Minh nhìn Anh rồi hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì.
- Tôi vừa gọi cho Tâm, lát cô ấy sẽ đến cùng Khánh…
- Ừ.
Vào nhà, hai người ngạc nhiên khi thấy Tâm và Khánh đã ở đấy. Cả hai anh em Quang và Vân Anh cũng đã có mặt.
- A, tên này- Quang chạy đến- Vẫn sống dai quá nhỉ?
- Tất nhiên, tôi phải thắng cậu đã chứ!- Minh cười.
- Thắng cái gì? –Quang giả bộ “Thơ ngây” hỏi.
- Không phải
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹567›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
chối, chả phải ngày xưa…
- A, Hoàng Anh, 4 năm rồi không gặp. – Quang không nghe Minh nói nốt mà chạy đến chỗ Anh. 4 năm qua Quang về Hải Phòng học nên mọi người cũng không gặp nhau. Được cái nhìn Quang bây giờ đen cháy đen thui. Một làn da châu Phi.
- Ừ, 4 năm rồi.
- Tớ có nghe tin cậu thành luật sư, nhưng không ngờ