Nàng quay sang thằng bạn: Sao anh có rảnh ko?
Tb thăm dò: À !Tí phải đi nhưng nếu em cần thì công việc để sau. Làm cả đời mà làm gì một hai ngày.
Nàng: Vậy tốt rồi! Tí anh mời em đi sàn nhé! Đang muốn đi đây!
Thằng bạn ngẩn tò te: Hix tưởng em nhờ việc gì cái đó anh chịu!
Nàng: Ủa tưởng nói thích em ? Lẽ ra thích em thì phải thích tất cả những gì thuộc về em mới đúng chứ! Em thích những cái đó.
Thằng bạn có vẻ đuối lý…
Nàng: Con trai các anh nói thì giỏi rồi.
Ngắt lời: Em đang vơ đũa đấy.
Nàng nhìn mình nói: Thì 9 trên 10 được chưa?
Lúc chia tay thằng bạn nói với mình: Tao thấy con bé có vẻ bất cần đời. Một cô gái quật cường. Được đấ! Chỉỉ tiếc là…
Ngắt lời luôn: Thôi mày lượn đi. Tao về đây.
TB: Ko lấy tiền à. ? Rồi nó rút ví đưa mình 400k…
Nàng: Còn của em ?
Thằng bạn tinh quái: Cho nợ phát.
Nàng: Bao giờ trả? sắp đi rồi!
Tb: Thì đưa cho thằng bạn anh là được chứ gì.
Nàng: Sao lại được ? Em là em ko liên quan gì đến anh ấy cả.
Tb: Anh thua em rồi. Thôi 2 đứa về đi.
Chia tay nó. Trên đường về…
Hỏi: Hình như em có chuyện gì? Thấy kiểu nói khác khác.
Nàng: Lại nữa.
Đáp: Thấy sao nói vậy thôi. Thằng bạn anh nói bô bô vậy chứ ko nghĩ gì đâu. Nó là đứa bạn tốt nhất mà anh biết. 2 đứa sống với nhau bao năm.
Nàng im lặng. Tự nhiên hỏi: Anh về giờ có việc gì ko?
Đáp: Hỏi chi vậy?
Nàng: Thì trả lời đi! Sao cứ hỏi lại vậy?
Đáp: Định lên chỗ H`rồi về trường.
Nàng: Để mai được ko?
Đáp: Có việc gì ko?
Nàng: Đi với em tí.
Đáp: Tí là bao lâu ?
Nàng: Vậy thôi anh về đi.
… im lặng…
Rồi nàng nói: Tự nhiên em thấy buồn, thấy cuộc sống ảo, thấy mình đã bỏ lỡ bao thứ. Em thật sự ko muốn đi khỏi nơi này – mảnh đất đã mang lại cho em quá nhiều kí ức.
Mình dừng xe.
Nói: Em chờ nhé!
Nói rồi gọi điện cho thằng bạn ở trường: Mày lên khoa giúp thầy T cái máy hộ tao. Lên luôn và ngay nhé! Thầy hẹn sáng đấy. Nói tao có việc nhé!
Cũng ko hiểu sao lúc đó mình làm thế? Tự nhiên quyết định thôi.
Nói: Rồi !Giờ thì em muốn đi đâu?
Nàng: Đi đâu cũng được tùy anh. Mà sao ?
Rồi im lặng…
Mình cũng vậy cũng ko muốn nói thêm gì. Đii tiếp vậy. 30 phút sau có mặt ở nơi mình hay đến mỗi khi buồn. Chỗ đó giờ ko nhớ chính xác lắm anh em ở Hà Nội xác mình giùm nhé (Đường tàu gần cầu Thăng long cắt ngang đường Âu cơ thì phải…trên tuyến xe buýt 31 chạy Chèm – Đại học mỏ ấy…) Nói chung tuyến đường ấy sát Sông hồng và còn rất yên tĩnh — ngày đó thôi giờ thì chịu.
Nàng: Chỗ này anh hay đến à ?
Đáp: Ừm khi cần một mình, khi chán.
Nàng: Còn chị ấy ?
Đáp: Ko thích đến đây.
…
Thầy trò lang thang trên đường ray. Mỗi người đi trên một đường như 2 dòng cảm xúc và 2 tâm trạng khác nhau.
Tự nói: Giá kể cuộc đời mình như những chuyến tàu thì tốt biết bao. Biết trước những chặng phải dừng.Biết trước cái đích phải đến, cứ đi là đến.
Nàng: Em ko muốn vậy. Cái gì cũng biết trước thì còn gọi gì là cuộc sống. Thật ra em ko muốn rời bỏ nơi đây nhưng em ko thể ở lại vì em đã nhìn thấy trước tương lai của mình rồi. Một tương lai được xác lập hoàn hảo. Một tương lai ko phải do em tạo ra. Tương lai đó là của ba má em – những người chỉ biết áp đặt. Em đi đơn giản chỉ vì muốn tự tìm cho mình một con đường như anh từng nói. Dù chưa biết sẽ thế nào nhưng em vẫn muốn thử. Cuộc sống là những chuyến đi dài mà anh. Mỗi nơi ta dừng bước có thể có và cũng có thể ko để lại trong mỗi chúng ta cái mà anh gọi là kí ức. Tất
ThichDocTruyen.Yn.Lt
‹123›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
nhiên nó sẽ là dấu ấn để chúng ta biết chúng ta đã trưởng thành…”
…
Nàng: Sao anh ko nói gì ?
Đáp: Em đang nói mà.
Nàng: Cứ đi đã rồi đến đâu sẽ đến. Lúc trước định rủ anh lang thang.Anh muốn biết vì sao ko? Em định đi để tạm biệt những gì sắp trở thành kỉ niệm, những nơi em đã đến, những chỗ từng đi qua và cả những nơi em chưa kịp đến bao giờ.
…
Hỏi: Sao lại là anh ?
Đáp: Cũng ko biết nữa. Thấy hợp thấy thích thì rủ thôi.
Nói: Em có nhiêu bạn bè mà.
Đáp: Bạn tiền, bạn ảo thôi ko có ai chân thành hết.
Hỏi: Sao em biết ?
- Biết vì biết. Tại sao cuộc sống lại như thế anh ?
Đáp: Vì đôi khi nó thế. Mà cũng ko biết nữa…Ngồi tí đi ko mỏi chân à?
Nàng: Ko! Anh thích thì ngồi đi.
Cú, kéo tay cho ngồi xuống cùng luôn.
Nàng: Làm gì vậy ?
Hỏi: Định đi hết đường day à ?
…
Nàng: Ko sợ chị ấy biết à ?
Đáp: Biết gì ?
- Thì trốn đi chơi với gái.
- Biết rồi còn gì.
Thầy trò lang thang trên đường ray…
…
Mỗi người đi trên một đường như 2 dòng cảm xúc và 2 tâm trạng khác nhau…
Tự nói “Giá kể cuộc đời mình như những chuyến tàu thì tốt biết bao…biết trước những chặng phải dừng..biết trước cái đích phải đến..cứ đi là đến…
Nàng’ Em ko muốn vậy…cái gì cũng biết trước thì còn gọi gì là cuộc sống…”
“Thật ra em ko muốn rời bỏ nơi đây nhưng em ko thể ở lại vì em đã nhìn thấy trước tương lai của mình rồi…một tương lai được xác lập hoàn hảo…”
“Một tương lai ko phải do em tạo ra…tương lai đó là của ba má em…những người chỉ biết áp đặt…”
“Em đi đơn giản chỉ vì muốn tự tìm cho mình một con đường như anh từng nói…dù chưa biết sẽ thế nào nhưng em vẫn muốn thử…”
“Cuộc sống là những chuyến đi dài mà anh…mỗi nơi ta dừng bước có thể có và cũng có thể ko để lại trong mỗi chúng ta cái mà anh gọi là kí ức…”
“Tất nhiên nó sẽ là dấu ấn để chúng ta biết chúng ta đã trưởng thành…”
…
Sao anh ko nói gì…
Đáp “Em đang nói mà”
Nàng “Cứ đi đã rồi đến đâu sẽ đến…”
“Lúc trước định rủ anh lang thang…anh muốn biết vì sao ko?”
…
…
“Em định đi để tạm biệt những gì sắp trở thành kỉ niệm…những nơi em đã đến..những chỗ từng đi qua và cả những nơi em chưa kịp đến bao giờ…”
…
“Sao lại là anh…”
Đáp “Cũng ko biết nữa…thấy hợp thấy thích thì rủ thôi…”
…
“Em có nhiêu bạn bè mà”
…
“Bạn tiền bạn ảo thôi…ko có ai chân thành hết…”
“Sao em biết…”
…
im lặng…
“Biết vì biết…”
…
“Tại sao cuộc sống lại như thế anh…”
Đáp “Vì đôi khi nó thế…”
“Mà cũng ko biết nữa…”
“Ngồi tí đi ko mỏi chân à…”
“Ko anh thích thì ngồi đi…”
Điên…kéo tay cho ngồi xuống cùng luôn…
“Làm gì vậy…”
“Định đi hết đường day à…”
…
“Ko sợ chị ấy biết à…”
Đáp “Biết gì…”
“Thì chốn đi chơi vời gái…”
Đáp “Biết rồi còn gì…”
“Anh có vẻ rất iu chị ấy đúng ko…nghe kiểu nỏi là biết rồi…”
…
“Uhm đã rất iu..vẫn iu