Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử) (xem 1088)

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

a cánh tay đó, mắt nó dừng lại ở một khuôn mặt vô cùng… tỏa nắng. Mặt nó đỏ lên vì trước mặt nó là một chàng công tử vô cùng đẹp trai, tao nhã.
_Xin lỗi đã mạo phạm tiểu thư…
_Ơ… không đâu, cảm ơn công tử đã giúp tôi.
_Tiểu thư không cần cảm ơn đâu. Tôi đây mới là người phải xin lỗi thay cho em gái tôi – Ánh mắt chàng công tử nhìn đâm đâm vào cô tiểu thư lúc nãy – nó phá phách lắm mong tiểu thư bỏ qua cho.
_À tôi không để bụng đâu.
_Phiền tiểu thư chút. – Chợt một giọng nói phát lên đằng sau nó. Nó quay lại và… nó mém bị xịt máu mũi vì người trước mặt nó đẹp trai hơn cả công tử lúc nãy gắp trăm lần. Nó ngẩn ngơ như người vô hồn đáp lại:
_Vâng?
_Tiểu thư vừa giẫm phải giày tôi đấy!
“Rầm…” Hình tượng trong tim nó bị sụp đỗ. Tên này đẹp trai mà nhỏ mọn. Nó bắt đầu thay đổi thái độ để chọi lại cái thái độ hách dịch của người đang đứng trước mặt nó. Tỏ vẻ khinh
thường nó đáp:
_Xin lỗi, chẳng qua lúc nãy tôi mất đà nên vấp phải, mong công tử bỏ qua cho!
_Xin lỗi? Nếu trên đời này cái gì cũng có thể giải quyết bằng từ xin lỗi thì đâu cần pháp luật để làm gì? Câu xin lỗi của tiểu thư đâu thể làm sạch giày tôi nhỉ?
“Sặc… tên hách dịch. Ta đây đã hạ mình xin lỗi mà ngươi còn dám nói thế. Đúng là đồ điếc không sợ súng. Được lắm ngươi sẽ biết tay ta!”
_Chẳng qua chỉ là một cái đạp chân nhẹ… đừng nói là công tử đây cảm thấy đau nhức chân đấy nhé? Nếu không thì một chuyện nhỏ như thế mà công tử cũng chấp nhất há chẳng phải người bụng dạ nhỏ hay sao?
_Tiểu thư đây có học thức chắc cũng biết rõ có lỗi thì phải biết sửa lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người ở đây biết rằng tiểu thư không phải là người đến điều luật cơ bản nhất của con người cũng không biết.
“Ặc… tức chết mất, tức chết mức… tên này là con nhà ai thế? Có biết là ngươi đang đụng đến con gái của Tể Tướng quá cố không hả?”
_Vậy chẳng hay công tử muốn tôi sửa lỗi như thế nào?
_Phiền tiểu thư lâu sạch giày hộ tôi!
“Chết tiệt… ngươi là tên nhỏ mọn nhất ta chưa từng thấy, chỉ đụng nhẹ đến giày ngươi thôi mà ngươi dám sỉ nhục ta đến thế này ư? Đồ kiêu căng, láo toét. Được lắm nếu như ta vào trường mà gặp mặt ngươi thì ngươi đừng trách”. Vừa lúc nó đang bối rối thì quản gia vội vàng chạy đến nói nhỏ với nó:
_Tiểu thư, có chuyện rồi. Phu nhân gọi người về ngay!
“Sặc… từ chuyện này đến chuyện kia, làm sao đây?” Gương mặt nó từ màu đỏ giận dữ chuyển sang màu xanh sợ hãi. Nó còn bị sock khi nhìn thấy cô tiểu thư kia cười thỏa mãn trước hoàn cảnh của nó. Chợt mắt nó dừng lại tại chiếc khăn trắng trên túi áo của quản gia, chiếc khăn làm nó liên tưởng đến ly rượu đang cầm. Nó nhìn ly rượu và một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, nó khẽ nhết miệng.
_Quản gia cho tôi mượn chiếc khăn một chút!
_Dạ đây thưa tiểu thư.
_Chẳng hay tôi giẫm phải chân nào của công tử?
Tên công tử đó ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đưa một chân của hắn ra. Nhanh chóng nó đổ ít rượu trong lý của nó lên chiếc giày rồi thả cái khăn lên. Nó dùng gót giày của nó để di chiếc khăn khắp giày hắn ta. Hắn ngạc nhiên nhìn gót giày nó rồi rụt chân lại. Nó mỉm cười thỏa mãn:
_Tôi đã sửa lỗi xong rồi đấy, cảm ơn công tử đã giúp tôi sửa lỗi, tôi đi trước đây! Đi thôi quản gia!
_Này con nhỏ kia! Chết tiệt thật.
Nó có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn bùng nổ và hắn la lớn khiến mọi người đổ dồn mắt về hắn. Nó vẫn làm lơ bỏ đi mặc cho hắn đứng đó xấu hổ vì lời văn tục vừa rồi của mình.
Lúc này nó căng thẳng ngồi thấp thỏm trong xe:
_Chẳng hay phu nhân gọi ta có việc gì thế?
_Tiểu thư đừng lo lắng quá, chẳng qua phu nhân giận vì tiểu thư tự ý bỏ đi thôi ạ.
Nó thở phù nhẹ nhõm:
_Vậy mà ta cứ tưởng… mà quản gia, lúc nãy ta xử xự như thế có quá không?
Quản gia im lặng hồi lâu rồi nói:
_Chắc chẳng có vấn đề gì đâu ạ!
Nó thầm mãn nguyện, chẳng ai làm nhục được nó đâu. Nó là con gái của Tể Tướng quá cố cơ mà…
*********
_Con ngồi đi! – giọng phu nhân lạnh lùng khiến nó sợ nổi da gà. Nó ngồi xuống nhẹ nhàng đáp:
_Vâng thưa mẹ!
_Đêm nay con đã đi đâu đấy?
_Con chỉ đi dạo quanh phố thôi ạ.
Phu nhân nhìn nó vẻ nghi ngờ. Cũng phải thôi, trước giờ nó đâu có rãnh rỗi đến mức đi lòng vòng phố một mình. Nhưng bà cũng cho qua chuyện đó và vào vấn đề chính:
_Được rồi, ta chiều con lần này.
_Sao ạ?
_Ta cho phép con vào trường Hoàng Gia với danh nghĩa là con TRAI của Tể Tướng quá cố. – Bà cố ý nhấn mạnh từ trai để nó nhận biết rõ về thân phận của mình. Nó hơi bất mãn nhưng cũng chấp nhận vì từ giờ nó sẽ được học ở nơi mà chỉ có quý tộc và những người giàu có mới được đặt chân vào.
Chương 3: Sự xuất hiện của công tử Han Ji Min
Cuối cùng cái ngày mà nó chờ đợi cũng đã đến – ngày khai giảng năm học. “Các người hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận nhân tài mới như ta đây.” Nó vừa ngắm mình trước gương, chỉnh sửa lại cà vạt vừa nghĩ thầm. Phu nhân đến cạnh nó, vuốt mái tóc của nó:
_Hôm nay con thay mặt toàn thể lớp 10 đọc tuyên bố trước toàn trường. Hãy cho họ thấy con là người như thế nào đi con trai của ta!
_Dạ mẹ! – nó mìm cười nhìn mẹ nó với ánh mắt rất tự tin. Như vậy cũng phải thôi, lúc nào nó cũng đứng đầu các môn học kể cả thể thao, theo ánh mắt của những đứa con gái khác mà nói thì nó là một chàng trai no.1 không ai sánh bằng. Ngoại hình đẹp trai, cao 1m71 của nó khiến bao cô gái chết mê chết mệt vì nó. Hôm nay nó sẽ cho toàn thể quý tộc của nước Đại Hàn Dân Quốc này biết: Người xứng đáng ngôi vua nhất chỉ có nó thôi!
Nó bước ra khỏi cửa nhà với bước đi tự tin nhất và…
_Anh ơi cho em xin số đt nhé!
“OMG! Lại cô gái hôm trước. Trời ơi đợi sẵn trước cửa luôn cơ đấy.”
Nó chưa kịp nói gì thì cô gái đã bị quản gia đẩy sang một bên:
_Công tử nhà chúng tôi không thể nói chuyện với những người tầm thường như cô được. Cô tránh ra cho!
_Sao ạ? – cô gái ngỡ ngàng gương mặt pha chút tổn thương.
Nó liển lên tiếng:
/>_Quản gia! – nó nhìn quản gia với vẻ cảnh cáo, và mỉm cười nhỏ nhẹ với cô gái:
_Xin lỗi cô. Biết làm sao đây? Tôi trễ học mất rồi!
Nó nhướng mày nhìn cô gái, dùng nụ cười thiên thần của nó. Cô gái ngất ngây vì nụ cười đó và mơ hồ nói:
_À… vâng… anh học trường Hoàng Gia ạ? Anh cứ đi trước đi.
Nó leo lên xe với tốc độ nhanh nhất có thể như vừa tránh được một rắc rối.
“Hôm nay là ngày đầu mình bước vào trường, phải vui lên chứ?” Nó thầm nghĩ và không quên nở một nụ cười.
Xe tiến thẳng vào cổng, lối cho xe đi rộng thênh thang vậy mà có nhiều học sinh dừng xe ngay cổng rồi đi bộ vào. Chẳng biêt họ nghĩ gì nữa.
Xe nó dừng lại trước tòa nhà lớn ở cuối con đường, bên trái còn một ngã rẻ rộng thênh thang. Nó tò mò hỏi quản gia:
_Đường đó dẫn đến đâu thế?
_Dạ thưa công tử dẫn đến 2 khu A và B, các phòng thể thao ạ.
_À thế à? Thế tòa nhà trước mặt ta là?
_Dạ là tòa nhà chính dành cho giáo viên, ban giám hiệu.
“Phải rồi mình phải đi gặp hiệu trưởng” – Nó bước xuống xe với bao ánh mắt đổ dồn về phía nó, chợt một đám nữ sinh chạy đến bao vây nó:
_Anh là con trai của Tể Tướng Han phải không?
_Á… anh đẹp trai quá!
_Anh ơi cho em số đt đi!
_Trời ơi anh ấy đẹp trai ngang ngửa Hoàng Tử Du á!
_Anh ấy là con trai của Tể Tướng Han thì khác nào là Hoàng Tử?
_Ừ… ha!
_Trời ơi! Kiểu này sao đi? Quản gia!
Lập tức quản gia liền t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đứa bé bỏ nhà đi và cái kết 20 năm sau

Xem tử vi 11/03/2017 thứ Bảy ngày của 12 cung hoàng đạo

Vừa từ chối chồng gần gũi thì anh xòe tay ra xin: ‘Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết’

Không Phải Là Cổ Tích

Chết cười chuyện vợ bị chồng cho ‘ăn quả lừa’ suốt 1 năm