đáng như vậy? Tôi không biết anh và cô ta thân nhau được bao lâu, nhưng chẳng lẽ nhiêu đó thời gian anh vẫn không thể nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Mi Sun hay sao?
Nó thở dài, cảm thấy chút tổn thương trong lòng. Yoon Min đứng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này nó phát hiện gương mặt điển trai của hắn lúc suy nghĩ. Đôi lông mày tuyệt đẹp châu lại vào nhau, đôi môi khiêu gợi, đôi mắt mong lung nhìn nó khiến tim nó đập rộn ràng. Nếu được chạm vào đôi má trắng trẻo đó, nếm thử đôi môi đó cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?
“Rốt cuộc là mày đang nghĩ gì vậy Han Ji Min? Tỉnh lại đi!”
Từng hạt mưa nhỏ phất phơ vào mặt nó tạo nên 1 cảm giác dịu nhẹ thoải mái. Nhưng tình hình là nó và hắn ta phải tìm 1 chỗ trú mưa thích hợp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì mưa bên ngoài cũng bắt đầu nặng hạt. Khí hậu hạ thấp đủ để tạo thành dấu bàn tay của nó hằng trên cửa kính.
_Lee Yoon Min!
_Hả?
_Nếu tôi bắt cóc anh giao cho bọn mafia để lấy tiền thì chắc là giàu sụ!
Yoon Min mặt mày nhăn nhó:
_Cô không có cơ hội đó đâu! An ninh ở đây rất rất chặc chẽ. Vả lại tôi cá với cô hiện giờ người theo dõi tôi và cô ít nhất là sáu người.
Nó trợn mắt dòm xung quanh, quả là có 1 người đang cậm cụi đọc báo ở bàn bên cạnh, 1 vài người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó rồi tiếp tục công việc. Nó cố nuốt cái chữ “Sặc” sắp văng ra khỏi cổ gật đầu chấp nhận.
Nó nhìn mong lung qua lớp cửa kiến trong suốt, đèn đường mờ ảo dưới màn mưa, một vài cây dù sặc sỡ ngang dọc. Một cô bé tay ôm chú gấu bông bên kia đường…
“_Đưa đây, con gấu là của tao. Nhất định là do mày đòi anh Yoon Min đúng không? Nó là của tao!
Mi Sun giật con gấu bông từ tay Yu Mi (Tên mới đổi ^^), Yu Mi sợ hãi níu lấy con gấu bông:
_Không trả cho tớ, nó rất quan trọng với tớ.
Nhưng Mi Sun đã leo lên xe, con gấu bông nằm trọn trong tay con bé đó và xe vụt mất. Yu Mi bật khóc chạy theo chiếc xe đang phóng ra xé tan màn mưa và la lớn:
_Trả gấu cho tớ, đừng lấy nó đi mà, tớ xin cậu! Mi Sun!
Mặc cho Yu Mi vấp té, chiếc xe vẫn chạy theo đúng quỹ đạo của nó và tan dần sau lớp màn trắng xóa như sương mù…”
Nó giật mình thoát khỏi đóng kí ức lộn xộn ấy, một giọt nước mắt lăn trên má lúc nào không hay. Yoon Min nhìn nó lúng túng, đôi mắt pha chút bi thương nhìn nó. Thứ khó chịu nhất trong tình cảm đơn phương là nhìn thấy người mình thích khóc vì một lý do mơ hồ tưởng chừng như mình không bao giờ có thể chia sẻ được.
Chương 23: Em chưa bao giờ mở lòng với tôi!
Nó hít thật sâu, trong đầu vẫn ong ong như búa bổ, mím môi nghịch tách cà phê trước mặt.
_Bà phù thủy đó… – hắn ngập ngừng – bà ấy nói… quá khứ gì gì đó???
_Tôi không biết bà ấy đang ám chỉ gì… bởi vì… tôi không có quá khứ…
Phút chốc, Yoon Min như chết lặng đi. “Em không có quá khứ? Em không hề biết mình là ai, những truyện trước kia… vậy mà khi gặp em tôi cứ nghĩ em là một cô gái không ưu tư.”
_Cô… mất trí nhớ từ khi nào?
Nó chống tay lên trán, chau mày:
_Mẹ tôi kể: Năm tôi 4 tuổi, tôi bị tai nạn giao thông. Khi tôi tỉnh lại đã thấy bà ấy ôm chầm lấy tôi nói: “Từ nay, ta sẽ là mẹ của con!” Rồi nuôi tôi lớn, bà còn nói bố tôi đã chết do bị mưu sát, kẻ hại bố con là…
Nó nghẹn lại, không thể nói được gì nữa. Nơi cổ họng nó dâng trào một cảm xúc đầy đau đớn khiến nó không thể nức lên được. Hắn vỗ vai nó, ánh mắt chan chứa sự chia sẻ:
_Đừng suy nghĩ nhiều quá! Họ sẽ phải trả giá!
Nó lắc đầu, nhăn mặt cố kìm nước mắt:
_Không… Họ đã cướp đi tình cảm quan trọng của tôi, mục tiêu cuối cùng của họ không phải là bố tôi… mà là… tôi!
_Sao cô nghĩ thế?
Nó ngập ngừng rồi hít một hơi sâu:
_Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đó? Anh không tin tôi!
Hắn thấy tim mình nóng rát lên sau câu nói đó của nó. Hắn nhăn mặt rồi gật đầu nhìn lãng đi:
_Ý cô là Mi Sun?
Nó khẽ bật cười lạnh lùng:
_Tôi đang tự hỏi tại sao tôi phải kể cho anh nghe trong khi anh không tin tôi, anh không thật sự…
Nó thở dài rồi lắc đầu:
_Bỏ đi! Dù sao thì vẫn có người giúp tôi, tốt với tôi hơn anh nhiều.
_Ai?
Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi tiệm với tâm trạng não nề.
“Có phải dầm mưa sẽ giúp ta quên đi cái lạnh trong tâm hồn vì cái lạnh thể xác?” Nó không do dự bước đi dưới màn mưa. Hắn vẫn ngồi đó, tim nhói lên từng cơn rồi thầm bật cười đau đớn: “Tôi không tin em? Em có biết tại sao không? Vì em chưa bao giờ mở lòng với tôi!”
*********
Nó lang thang mãi cũng về đến khách sạn. Trời vẫn đang mưa tầm tã, mọi người đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về nó. Mặc kệ họ! Mặc kệ hắn! Nó không quan tâm.
_Ji Min? – HinDu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nó, lo lắng kéo nó về phòng – Sao lại dầm mưa thế này? Sao lại không mang dù? Dù trời nưa thì cũng phải tìm chỗ nào đó đợi hết mưa rồi về cũng được. Không gọi cho tôi ra đón…
Chưa nói dứt câu thì nó cười nhạt:
_Tại tôi muốn tắm mưa một chút! Cậu đừng lo lắng quá như vậy!
Nó đi về giường nhưng HinDu kịp giữ cánh tay nó lại, đôi mắt quan tâm:
_Đã có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Nó vẫn im lặng nhìn HinDu, môi mấp máy nhưng không nói gì. HinDu ôm lấy nó:
_Sau này, có đi đâu phải nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bảo về cậu! Thật đấy, chỉ cần tôi ở bên cạnh cậu thì sẽ không ai có thể tổn thương cậu. Tin ở tôi!
Nó nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp hơn, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại:
_Cảm ơn! Cảm ơn cậu!
“Cậu ấy chỉ là quan tâm tới mình chút thôi! Cậu ấy không thể thích một tên con trai được. Cậu ấy đã có… người mình thích rồi…” Nó vùng nhẹ ra khỏi vòng tay của HinDu, cười nhạt:
_Tôi nghĩ tôi nên đi tắm!
Anh gật đầu:
_Tắm nước nóng nhé, đừng ngâm nước lâu quá!
Nó gật đầu không nói gì, nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn ấm lên một chút: “Ít ra còn có ai đó quan tâm đến mình, tin tưởng mình. Yoon Min! Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận vì đã không tin lời tôi nói!”
Chương 24: Điềm xấu
“_Chị Yu Ri! – gương mặt thằng bé trắng bệch chạy đến.
_Woo… Woo… Chin… không phải vậy đâu… bố mẹ không phải…
_Baba, mama gọi hai chị em mình về gắp kìa, nhanh lên chị!
Thằng bé cầm tay Yu Ri chạy như bay về nhà.
Một người phụ nữ cầm một túi đồ đợi chúng trước sân đang định dẫn chúng nó đi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng xe rất lớn chạy đến. Bà vội vã dẫn chúng xuống nhà kho, nơi chỉ có cái cửa sổ thông lên mặt đất.
_Hai con… hãy ở đây, đừng đi đâu cả… đừng gây tiếng động… – bà ấy sợ hãi nói không thành câu.
_Mẹ!
_Ta… yêu các… con… nhất định… các con phải sống…
Nói đoạn bà lao đi bỏ lại 2 đứa bé đang khóc nức nở, chúng ghé mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một đám người mặc áo đen túm lấy bố mẹ chúng, học dí súng vào đầu hai người đó. Bỗng nhiên:
_Đùng… đùng…
Họ ngã xuống, gương mặt đầy máu loang khắp sân…”
Nó giật mình ngồi dậy, tay nó run lên vì sợ hãi. Nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Không! Lần này khác, nó linh cảm cò điều gì đó rất đáng sợ sắp tới.
“Once upon a time…” – Chuông điện thoại nó reo lên, là một số lạ. Nó áp tai vào giọng lấp bấp:
_A… a… lô…
_Han Ji Min! Cô thua rồi! Ha ha ha ha ha…
Gương mặt nó tái mét, giọng nói đó lạnh lùng và đáng sợ.
_Ai… ai đó?
_Ha ha ha ha ha! Về nhận xác người me thân yêu của mày đi! Tút tút tút…
Nó hoảng hốt la lên:
_ALÔ! ALÔ!
HinDu vừa giật mình tỉnh dậy thì nó đã lao như tên bắn ra khỏi phòng. Nó vừa ch
Nó thở dài, cảm thấy chút tổn thương trong lòng. Yoon Min đứng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này nó phát hiện gương mặt điển trai của hắn lúc suy nghĩ. Đôi lông mày tuyệt đẹp châu lại vào nhau, đôi môi khiêu gợi, đôi mắt mong lung nhìn nó khiến tim nó đập rộn ràng. Nếu được chạm vào đôi má trắng trẻo đó, nếm thử đôi môi đó cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?
“Rốt cuộc là mày đang nghĩ gì vậy Han Ji Min? Tỉnh lại đi!”
Từng hạt mưa nhỏ phất phơ vào mặt nó tạo nên 1 cảm giác dịu nhẹ thoải mái. Nhưng tình hình là nó và hắn ta phải tìm 1 chỗ trú mưa thích hợp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì mưa bên ngoài cũng bắt đầu nặng hạt. Khí hậu hạ thấp đủ để tạo thành dấu bàn tay của nó hằng trên cửa kính.
_Lee Yoon Min!
_Hả?
_Nếu tôi bắt cóc anh giao cho bọn mafia để lấy tiền thì chắc là giàu sụ!
Yoon Min mặt mày nhăn nhó:
_Cô không có cơ hội đó đâu! An ninh ở đây rất rất chặc chẽ. Vả lại tôi cá với cô hiện giờ người theo dõi tôi và cô ít nhất là sáu người.
Nó trợn mắt dòm xung quanh, quả là có 1 người đang cậm cụi đọc báo ở bàn bên cạnh, 1 vài người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó rồi tiếp tục công việc. Nó cố nuốt cái chữ “Sặc” sắp văng ra khỏi cổ gật đầu chấp nhận.
Nó nhìn mong lung qua lớp cửa kiến trong suốt, đèn đường mờ ảo dưới màn mưa, một vài cây dù sặc sỡ ngang dọc. Một cô bé tay ôm chú gấu bông bên kia đường…
“_Đưa đây, con gấu là của tao. Nhất định là do mày đòi anh Yoon Min đúng không? Nó là của tao!
Mi Sun giật con gấu bông từ tay Yu Mi (Tên mới đổi ^^), Yu Mi sợ hãi níu lấy con gấu bông:
_Không trả cho tớ, nó rất quan trọng với tớ.
Nhưng Mi Sun đã leo lên xe, con gấu bông nằm trọn trong tay con bé đó và xe vụt mất. Yu Mi bật khóc chạy theo chiếc xe đang phóng ra xé tan màn mưa và la lớn:
_Trả gấu cho tớ, đừng lấy nó đi mà, tớ xin cậu! Mi Sun!
Mặc cho Yu Mi vấp té, chiếc xe vẫn chạy theo đúng quỹ đạo của nó và tan dần sau lớp màn trắng xóa như sương mù…”
Nó giật mình thoát khỏi đóng kí ức lộn xộn ấy, một giọt nước mắt lăn trên má lúc nào không hay. Yoon Min nhìn nó lúng túng, đôi mắt pha chút bi thương nhìn nó. Thứ khó chịu nhất trong tình cảm đơn phương là nhìn thấy người mình thích khóc vì một lý do mơ hồ tưởng chừng như mình không bao giờ có thể chia sẻ được.
Chương 23: Em chưa bao giờ mở lòng với tôi!
Nó hít thật sâu, trong đầu vẫn ong ong như búa bổ, mím môi nghịch tách cà phê trước mặt.
_Bà phù thủy đó… – hắn ngập ngừng – bà ấy nói… quá khứ gì gì đó???
_Tôi không biết bà ấy đang ám chỉ gì… bởi vì… tôi không có quá khứ…
Phút chốc, Yoon Min như chết lặng đi. “Em không có quá khứ? Em không hề biết mình là ai, những truyện trước kia… vậy mà khi gặp em tôi cứ nghĩ em là một cô gái không ưu tư.”
_Cô… mất trí nhớ từ khi nào?
Nó chống tay lên trán, chau mày:
_Mẹ tôi kể: Năm tôi 4 tuổi, tôi bị tai nạn giao thông. Khi tôi tỉnh lại đã thấy bà ấy ôm chầm lấy tôi nói: “Từ nay, ta sẽ là mẹ của con!” Rồi nuôi tôi lớn, bà còn nói bố tôi đã chết do bị mưu sát, kẻ hại bố con là…
Nó nghẹn lại, không thể nói được gì nữa. Nơi cổ họng nó dâng trào một cảm xúc đầy đau đớn khiến nó không thể nức lên được. Hắn vỗ vai nó, ánh mắt chan chứa sự chia sẻ:
_Đừng suy nghĩ nhiều quá! Họ sẽ phải trả giá!
Nó lắc đầu, nhăn mặt cố kìm nước mắt:
_Không… Họ đã cướp đi tình cảm quan trọng của tôi, mục tiêu cuối cùng của họ không phải là bố tôi… mà là… tôi!
_Sao cô nghĩ thế?
Nó ngập ngừng rồi hít một hơi sâu:
_Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đó? Anh không tin tôi!
Hắn thấy tim mình nóng rát lên sau câu nói đó của nó. Hắn nhăn mặt rồi gật đầu nhìn lãng đi:
_Ý cô là Mi Sun?
Nó khẽ bật cười lạnh lùng:
_Tôi đang tự hỏi tại sao tôi phải kể cho anh nghe trong khi anh không tin tôi, anh không thật sự…
Nó thở dài rồi lắc đầu:
_Bỏ đi! Dù sao thì vẫn có người giúp tôi, tốt với tôi hơn anh nhiều.
_Ai?
Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi tiệm với tâm trạng não nề.
“Có phải dầm mưa sẽ giúp ta quên đi cái lạnh trong tâm hồn vì cái lạnh thể xác?” Nó không do dự bước đi dưới màn mưa. Hắn vẫn ngồi đó, tim nhói lên từng cơn rồi thầm bật cười đau đớn: “Tôi không tin em? Em có biết tại sao không? Vì em chưa bao giờ mở lòng với tôi!”
*********
Nó lang thang mãi cũng về đến khách sạn. Trời vẫn đang mưa tầm tã, mọi người đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về nó. Mặc kệ họ! Mặc kệ hắn! Nó không quan tâm.
_Ji Min? – HinDu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nó, lo lắng kéo nó về phòng – Sao lại dầm mưa thế này? Sao lại không mang dù? Dù trời nưa thì cũng phải tìm chỗ nào đó đợi hết mưa rồi về cũng được. Không gọi cho tôi ra đón…
Chưa nói dứt câu thì nó cười nhạt:
_Tại tôi muốn tắm mưa một chút! Cậu đừng lo lắng quá như vậy!
Nó đi về giường nhưng HinDu kịp giữ cánh tay nó lại, đôi mắt quan tâm:
_Đã có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Nó vẫn im lặng nhìn HinDu, môi mấp máy nhưng không nói gì. HinDu ôm lấy nó:
_Sau này, có đi đâu phải nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bảo về cậu! Thật đấy, chỉ cần tôi ở bên cạnh cậu thì sẽ không ai có thể tổn thương cậu. Tin ở tôi!
Nó nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp hơn, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại:
_Cảm ơn! Cảm ơn cậu!
“Cậu ấy chỉ là quan tâm tới mình chút thôi! Cậu ấy không thể thích một tên con trai được. Cậu ấy đã có… người mình thích rồi…” Nó vùng nhẹ ra khỏi vòng tay của HinDu, cười nhạt:
_Tôi nghĩ tôi nên đi tắm!
Anh gật đầu:
_Tắm nước nóng nhé, đừng ngâm nước lâu quá!
Nó gật đầu không nói gì, nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn ấm lên một chút: “Ít ra còn có ai đó quan tâm đến mình, tin tưởng mình. Yoon Min! Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận vì đã không tin lời tôi nói!”
Chương 24: Điềm xấu
“_Chị Yu Ri! – gương mặt thằng bé trắng bệch chạy đến.
_Woo… Woo… Chin… không phải vậy đâu… bố mẹ không phải…
_Baba, mama gọi hai chị em mình về gắp kìa, nhanh lên chị!
Thằng bé cầm tay Yu Ri chạy như bay về nhà.
Một người phụ nữ cầm một túi đồ đợi chúng trước sân đang định dẫn chúng nó đi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng xe rất lớn chạy đến. Bà vội vã dẫn chúng xuống nhà kho, nơi chỉ có cái cửa sổ thông lên mặt đất.
_Hai con… hãy ở đây, đừng đi đâu cả… đừng gây tiếng động… – bà ấy sợ hãi nói không thành câu.
_Mẹ!
_Ta… yêu các… con… nhất định… các con phải sống…
Nói đoạn bà lao đi bỏ lại 2 đứa bé đang khóc nức nở, chúng ghé mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một đám người mặc áo đen túm lấy bố mẹ chúng, học dí súng vào đầu hai người đó. Bỗng nhiên:
_Đùng… đùng…
Họ ngã xuống, gương mặt đầy máu loang khắp sân…”
Nó giật mình ngồi dậy, tay nó run lên vì sợ hãi. Nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Không! Lần này khác, nó linh cảm cò điều gì đó rất đáng sợ sắp tới.
“Once upon a time…” – Chuông điện thoại nó reo lên, là một số lạ. Nó áp tai vào giọng lấp bấp:
_A… a… lô…
_Han Ji Min! Cô thua rồi! Ha ha ha ha ha…
Gương mặt nó tái mét, giọng nói đó lạnh lùng và đáng sợ.
_Ai… ai đó?
_Ha ha ha ha ha! Về nhận xác người me thân yêu của mày đi! Tút tút tút…
Nó hoảng hốt la lên:
_ALÔ! ALÔ!
HinDu vừa giật mình tỉnh dậy thì nó đã lao như tên bắn ra khỏi phòng. Nó vừa ch