Buổi sáng hôm nay, thương nhân họ Triệu lại đến Tam Thập Lý Doanh Tử, chuẩn bị lễ vật khác, đến khu nhà cũ dập đầu nhận lỗi với Liên lão gia tử.
Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang tự nhiên là có mặt ở đó, Liên lão gia tử vẫn không thể cử động, không thể nói chuyện, có điều vào lúc thương nhân họ Triệu dập đầu, thì trừng mắt nhìn hắn ta nói một tràng, rồi ông a a hai tiếng, để cho thương nhân kia đi.
Đến đây, chuyện này coi như đã kéo màn kết thúc, từ đó về sau, Liên Mạn Nhi không có nhìn thấy Triệu Tú Nga nữa, bất quá cũng nghe được mấy lần tin tức từ trong miệng người khác, nhưng chuyện đó để nói sau.
Đưa thương nhân kia đi xong, Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang cũng muốn cáo từ.
Liên lão gia tử liền kêu a a, hướng về phía Chu thị, rồi lại hướng thương nhân kia nháy mắt.
“Các ngươi đem mấy vật này mang đi hết đi.” Chu thị nói với Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang, ” Những thứ đồ này là cho nhà các ngươi, chúng ta không cần.”
Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đang đứng ở trên mặt đất, dù trong lòng gấp gáp, nhưng rốt cuộc cũng không dám lên tiếng.
Nhún nhường với nhau một phen, Chu thị đem mấy thứ dược liệu để lại cho Liên lão gia tử bổ dưỡng thân thể, những vật khác thì kiên trì bảo Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang lấy đi.
“Những thứ đồ này, nếu ông nội và bà nội không cần, vậy thì đưa đến miếu bố thí.” Ngũ lang liền nói, “Ngày hôm qua chúng cháu ở nhà, còn đang thương lượng làm mấy trận cúng bái tạ lễ cho ông nội, để phù hộ nội mau chóng khỏe lại.”
Ngũ lang nói như vậy, rất hợp với tâm ý của Chu thị. Liên gia từ trước đến nay chi tiêu tiết kiệm, Chu thị lại lười ra cửa, nhưng mỗi khi có ngày lễ, thì nhang khói cung phụng đều do Chu thị đích thân làm, một chút cũng không cho qua loa.
“Vậy thì thật tốt. Cố gắng làm mấy trận cúng bái hành lễ, cũng để xua đuổi đi cái xui xẻo ở trong nhà.” Chu thị liền nói.
Khu nhà cũ của Liên gia không thể thẳng lưng đi ra ngoài, Chu thị đều cho rằng nguyên nhân là do “Tang môn Tinh” “Quấy gia tinh”, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để đuổi đi cái xui xẻo, nên tổ chức pháp sự, tất nhiên là biện pháp vô cùng tốt.
Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang về đến nhà, liền đem sự kiện này nói cùng mấy mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi.
“Cúng bái hành lễ, hay là làm ở trong miếu của thôn mình nhé.” Liên Thủ Tín liền nói.
Mọi người tự nhiên không có dị nghị.
“Con thấy đồ chúng ta nhận được rất nhiều, mặt khác ta góp vào thêm một chút nữa, cũng đừng có làm ở miếu của thôn chúng ta thôi, nên làm thêm ở miếu có hương khói thịnh gần đây, ngoài ra làm thêm ở hai cái miếu nổi danh trong huyện thành nữa, chúng ta cũng nên bố thí một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bố thí dầu thắp, làm pháp sự, những cái khác, thì mời người chép nhiều Dược Vương Kinh, nếu như có người viết tay , thì ta sẽ xuất tiền mua. . . . . .”
“Mạn Nhi, ý của muội là. . . . . .” Ngũ lang liền nhìn Liên Mạn Nhi.
“Nếu đã làm thì hãy gây thanh thế làm lớn một chút, tốn thêm chút ít tiền, cũng đáng giá.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Như vậy đầu tiên là xuất tiền mua kinh văn viết tay, đoán chừng còn có thể giúp không ít người đọc sách trong nhà có điều kiện không được tốt.” Ngũ lang cũng cười nói.
“Đúng, ngụ ý chính là chỗ này.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng biết, Ngũ lang hiểu ý của nàng.”Những miếu khác thôn chúng ta, ta bố thí thêm một ít bột lúa mạch, để làm bánh bao, cầu phúc cho ông nội, đến lúc đó, nhà nhà chúng ta đều phát một chút, bảo đảm mỗi người trong thôn ta đều có để ăn.”
“Mặt khác ở trong miếu cũng làm một chút, đến thời điểm làm pháp sự, sẽ phân phát ra ngoài.” Ngũ lang nói.
Người một nhà thương lượng xong rồi, liền nhanh chóng đi an bài .
Tiền vật và đồ vật chi ra ngoài như nước chảy, kết quả cũng không làm cho Liên Mạn Nhi thất vọng. Trận bố thí này, cho dù là nhiều năm về sau, vẫn còn làm cho người ta bàn tán say sưa.
Chương 596: Mùng Hai Tháng Hai
Làm liên tục mấy ngày cúng bái hành lễ, lại mua kinh văn đã khắc, phát cháo, phát bánh bao miễn phí…, cả nhà Liên Mạn Nhi bận rộn mấy ngày, thì bệnh tình của Liên lão gia tử quả thật đã tốt hơn chút ít. Mặc dù vẫn không thể nói chuyện, nhưng thân thể đã có thể nhúc nhích, trên phương diện ăn uống cũng đã khôi phục.
Liên lão gia tử khỏe hơn một chút, liền không chịu nằm ở trên giường gạch để cho người ta hầu hạ. Cho dù là đại tiểu tiện cũng không chịu ở trong phòng đi, mà để cho người ta vịn đi phía ngoài nhà vệ sinh giải quyết.
“Lão gia tử biết đau lòng người khác.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị thời điểm ở nhà nói sự kiện này, đều cảm khái như thế.
Người được cái tâm ý thương yêu này của Liên lão gia tử tự nhiên là Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Vài ngày trước Liên lão gia tử không thể cử động, mọi thứ đều cần phải có người hầu hạ, chỉ chịu ăn cơm khô, nếu như không phải quá khát, dù có đưa nước đến ông cũng không chịu uống, đồ dầu mở cũng không chịu ăn. Nguyên nhân chính là muốn ít đi ngoài, để không tạo thêm phiền toái cho Chu thị cùng hai đứa con trai đang hầu hạ ông.
Có điều Liên Mạn Nhi không thừa nhận cũng không được, mặc dù Liên lão gia tử thiên vị, nhưng ông quả thật là người kìm chế bản thân rất tốt, rất chú ý thể diện. Liên Mạn Nhi cũng tin tưởng, nếu như đổi lại là Liên Thủ Tín hoặc là Liên Thủ Lễ đi hầu hạ Liên lão gia tử, thì Liên lão gia tử cũng sẽ làm giống như vậy. Ông hành động thế không chỉ là đau lòng nhi tử, mà không muốn tạo thêm phiền toái cho nhi tử, đồng thời cũng đặc biệt để ý thể diện.
Hành động bất tiện, làm cho người ta phải hầu hạ bưng cứt bưng nước tiểu, thì tôn nghiêm của người này đã đánh mất. Tối thiểu, Liên lão gia tử cũng sẽ cho là như vậy .
Trừ cái đó ra, khi thân thể Liên lão gia tử có thể cử động, liền muốn dừng thuốc. Hai ngày này, căn cứ vào bệnh tình biến hóa của Liên lão gia tử, Lý lang trung lại tới một lần nữa, lần này phương thuốc kê ra có tăng giảm một chút dược liệu. Trong đó gia tăngphần lớn là dược liệu điều bổ thân thể. Tiền thuốc không rẻ.
Tiền mua thuốc, chẩn phí cho Lý lang tự nhiên cũng là nhà Liên Mạn Nhi trả.
Liên lão gia tử mặc dù không thể nói chuyện, nhưng vẫn tìm cách biểu đạt tâm ý là ông không muốn tiếp tục uống thuốc nữa. Ở mặt này, Liên lão gia tử cùng lão nhân người nhà nông dân không có gì khác biệt. Đó chính là sinh bệnh, có thể gắng gượng qua đi một chút sẽ cố gắng gượng qua đi, nếu thật sự không qua được. Cần phải mời lang trung và uống thuốc, sau khi uống thuốc ăn hai lần thấy hơi chuyển biến tốt, là bọn họ sẽ nghĩ uống nữa.
Làm như vậy, đơn giản chính là vì tiết kiệm quen, đau lòng tiền bạc.
Chuyện này, Liên Thủ Tín và Ngũ lang đều không có đồng ý. Thuốc vẫn theo toa mà bốc, rồi đưa đi nhà cũ. Sẽ do hai đứa ở bên kia mỗi ngày nấu, r