Tôi Ghét Thần Tượng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Tôi Ghét Thần Tượng (xem 5687)

Tôi Ghét Thần Tượng

!!
Long nhướng mày.
_Giữa hai chúng ta có gì cần nói với nhau sao…??
_Sao lại không …??Cậu không quan tâm bây giờ Thu đang thực sự nghĩ về ai à…??
Long đau đớn nói.
_Không phải bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh cậu sao…??
_Cô ấy làm thế chỉ vì tình bạn thôi, còn người mà cô ấy thực sự nghĩ đến là cậu chứ không phải là mình…??
Chìa khóa xe ô tô trên tay Long rơi xuống đất, Long run rẩy hỏi.
_Cậu…cậu vừa…vừa nói gì…??
Hoàng thở dài nói tiếp.
_Mặc dù mình là người cô ấy chọn ở bên cạnh nhưng tâm hồn, trái tim của cô ấy không hướng về mình. Mình sẽ cố gắng kết thúc chuyện này sớm để hai người được ở bên nhau…!!
Long nhìn Hoàng không chớp, từng lời nói của Hoàng làm trái tim Long đập thật nhanh, làm khuôn mặt Long đỏ hồng. Long lo lắng hỏi.
_Còn cậu, cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây…?? Phóng viên, và báo chí sẽ không tha cho cậu…!!
Hoàng vỗ vai Long.
_Cậu yên tâm, mình sẽ có cách, mình biết sẽ rất thiệt thòi cho cậu khi để người mình yêu bên cạnh mình nhưng mình không thể trả cô ấy về bên cạnh câu ngay bây giờ được, mình cần cô ấy đóng giả làm bạn gái mình nốt tháng này cho đến khi mình quảng bá xong album, cậu không phiền nếu mình làm như thế chứ…??
Long lắc đầu.
_Cậu đừng nói thế, việc cô ấy chọn ai là quyền của cô ấy, mình và cậu không có quyền bắt ép cô ấy…!!
Long quay lại nhìn Thanh, Long thấy Thanh đang khóc, lòng Long đau nhói, Long muốn chạy đến bên cạnh Thanh, muốn ôm lấy Thanh, muốn nói nhiều điều với Thanh nhưng Long không thể làm thế, Long không thể…!!
Cả hai tuy đứng gần nhau nhưng họ cảm tưởng họ là hai đường thẳng không thể nào có một điểm chung, cả hai có một gánh nặng, có một quá khứ, có một bức màn bí ẩn vẫn chưa tìm ra được đáp số, chỉ khi nào bài toán đó giải xong, họ mới thực sự đến được với nhau.
Hoàng thở dài, ngước mắt nhìn mây trắng bay, lòng Hoàng réo gọi.
_Thiên Vy…!! Bây giờ em đang ở đâu, em có biết là anh đang nhớ em nhiều lắm không…??
Ba người mang ba tâm trạng khác nhau, Hoàng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của quá khứ, Hoàng chưa bao giờ quên Thiên Vy, hình như Hoàng đang yêu Thanh, đang thích Thanh qua hình bóng của Thiên Vy.
Long yêu Thanh nhưng không dám nói, còn Thanh vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân. Thanh không biết là Thanh nên làm theo con tim hay nên làm theo lí trí mách bảo. Thanh yêu và thích Long là sự thật nhưng Thanh không thể rời xa Hoàng, không thể nhìn thấy Hoàng buồn, Hoàng không vui.
Nhiều lúc Thanh tự hỏi là tại sao lại thế..?? Tại sao Thanh không thể vô tình với Hoàng nhưng không ai có thể trả lời cho Thanh, không ai cả…!!
Trên đường trở về nhà Thanh và Hoàng đều im lặng không nói gì, lúc đi thì vui vẻ như thế nhưng khi về không khí giữa hai người trở nên căng thẳng và mệt mỏi.
Thanh hết chịu nổi, Thanh quay sang bảo Hoàng.
_Anh nói gì đi chứ…??
_Anh thì có gì để nói với em nữa đâu…!!
_Ý anh bảo tình bạn giữa hai chúng ta kết thúc chứ gì…??
_Sao em lại nói thế….?? Anh có nói như thế bao giờ đâu mà em lại xuyên tạc lời của anh thế…!!
_Không nói nhưng thái độ xử sự của anh đang biểu hiện như thế còn gì…??
Hoàng bật cười.
_Em ngốc quá, con người cũng phải có lúc rơi vào trạng thái suy tư, và nghiền ngẫm chứ…!!
Thanh bảo.
_Nếu thế anh nói cho em biết anh đang nghĩ gì đi…!!
_Bí mật…!!
Thanh dài giọng.



_Nói đi mà…!!
Hoàng xoa đầu Thanh, Hoàng lắc đầu bảo.
_Bé con…!! Em đừng đối xử tốt với anh quá nếu không anh sẽ không kiềm chế được lòng anh nữa đâu. Anh sợ anh sẽ chen vào chuyện tình cảm giữa em và Long. Nên từ nay em đừng cười với nhau nhiều quá và cũng đừng quan tâm đến anh nhiều quá, em đã biết chưa…!!
Thanh nhíu mày.
_Tại sao em không nên quan tâm đến anh…?? Tại sao em không thể đối xử tốt với anh…??
Hoàng thở dài.
_Tại vì em còn nhỏ dại quá nên em không hiểu mối quan hệ giữa nam và nữ phức tạp như thế nào đâu. Vì thế từ lần sau nếu em có ban cho ai nụ cười, ánh mắt của em, em phải tính toán xem những hành động ấy có ảnh hưởng đến người đó hay không…??
Thanh ngơ ngác không hiểu gì cả, nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của Thanh, Hoàng cười bảo.
_Em đừng nghĩ nhiều quá, hãy sống đúng thật với con người của em, anh không muốn em phải thay đổi vì bất cứ một ai…!!
_Vâng. Em nhớ rồi…!!
_Chắc là bố anh đang đợi hai chúng ta ở nhà…!!
Thanh hô.
_Tăng tốc lên nào…!!
Hoàng cười thật to.
_Vâng, thưa cô chủ…!!
Khi cả hai về đến nhà, tiệc đã được người làm trong nhà chuẩn bị gần xong. Bỗng từ sau nhà có một con chó to màu trắng phóng thẳng ra cổng. Thanh hét to.
_Cứu em với…!!
Hoàng sợ hãi hét con chó.
_Dừng lại…!! Mày đang làm gì thế hả…??
Thanh nhảy loi choi như một con khỉ, Thanh tưởng Thanh sắp bị nó cắn đến nơi, nhưng mà không, nó nhảy chồm lên người Thanh, nó liếm khắp mặt Thanh, Thanh vừa nhột vừa kêu.
_Buồn quá…!! Tránh ra nào chó ngoan…!! Tránh xa…!!
Hoàng sững sờ nhìn cảnh Thanh bị con chó vờn không chớp. Người Hoàng run run, con chó này được Hoàng và Thiên Vy nuôi chung, khi Thiên Vy mất, ngoài Hoàng và ông quản gia thì không một ai có thể lại gần được nó, vì sợ nó cắn người khác nên nên nó mới hay bị xích, không hiểu hôm nay làm cách nào nó lại thoát được ra ngoài.
Hoàng không hiểu tại sao chỉ vừa mới gặp mặt Thanh, nó lại thân thiện thế kia…?? Nhìn cảnh Thanh bị nó liếm khắp mặt, đuôi không ngừng vẫy, mặt Hoàng trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, Hoàng đứng không còn vững nữa. Hoàng phải vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo.
Con chó cứ bám riết lấy Thanh, nó không chịu buông Thanh ra, khi đã làm quen được với nó. Thanh ôm lấy nó, Thanh thì thầm bảo nó.
_Chó ngoan từ lần sau không được dọa chị như thế này nữa nhé…??
_Em có biết là vì em mà suýt chút nữa là trái tim chị nhảy ra khỏi lồng ngực không hả…??
Thanh đứng dậy, Thanh hỏi Hoàng.
_Con chó này tên là gì hả anh… ??
Giọng Hoàng run run.
_Bạch …Bạch Tuyết….!!
_Bạch Tuyết…!! Cái tên nghe cũng hay đấy…!!
Thanh ngồi xuống, vỗ nhẹ vào đầu nó, Thanh bảo.
_Bạch Tuyết ngoan, ngồi xuống nào…!!
Con chó làm theo lời Thanh, Thanh bảo nó tiếp.
_Đứng hai chân lên nào…!!
Con cho dơ hai chân trước lên, lưỡi nó thè ra, nó đi lòng vòng xung quanh Thanh. Thanh vui quá, hai tay đập vào nhau. Thanh tíu tít khoe Hoàng.
_Anh xem này..!!, nhìn con chó tài chưa này…!! Nó giỏi quá phải không anh…??
Thanh không để ý đến khuôn mặt trắng bệch như xác chết của Hoàng, từng lời nói, cử chỉ của Thanh bây giờ không khác gì Thiên Vy, ngay cả cách Thanh cười, Thanh đùa nghịch với con chó cũng không khác là bao.
Thanh bảo nó.
_Bắt tay nào…!!
Bàn tay Thanh dơ ra, con chó ngồi xuống, nó đưa một chân cho Thanh bắt. Thanh nắm lấy chân nó, một tay kia dơ lên trán, Thanh đang chào theo kiểu nhà binh.
Thanh quay lại nhìn Hoàng, trên môi Thanh nở một nụ cười. Nụ cười Thanh vừa dứt, Hoàng thì thầm gọi.
_Thiên…Thiên Vy…!!
Hoàng nằm lăn ra đất. Thanh hốt hoảng kêu to.
_Anh Hoàng…!!! Anh Hoàng….!!
Thanh hét lên.
_Có ai không…?? Anh Hoàng bị ngất…!!
_Mau giúp với…!!
Mọi người trong nhà vội chạy cả ra ngoài sân, họ nhanh chóng đưa Hoàng lên phòng. Ông Vỹ thở dài nói.
_Căn bệnh cũ của nó lại tái phát rồi…!!
Thanh sợ hãi hỏi.
_Anh ấy có sao không hả bác…!!
_Cháu không cần phải l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Đã Là Thiên Thần

Cô Vợ Nhí 18 Tuổi

Không Phải Là Cổ Tích

Bi kịch đau đớn của cô gái phục vụ bar mong đổi đời

Lén Lút Yêu Em