Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5170)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

ÔI THẾ? CÓ KHI NÀO EM ĐỂ Ý TỚI CẢM GIÁC CỦA NGƯỜI KHÁC KHÔNG?”
Anh Dương hét lớn, khiến cho một vài người đi đường hiếu kỳ quay lại nhìn. Anh nói tôi chỉ nghĩ đến mình, không để tâm đến cảm giác của người khác? Vậy còn anh thì sao? Anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi hay không? Có biết tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, khi thấy anh đi với người con gái khác?
“Hai tháng qua anh biết quá ít về em rồi. Em là người như thế! Em đang chuẩn bị thi, em không muốn bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới mình.”
“Kể cả anh?”
“Đặc biệt là anh!”
Một cái gì đó lại khẽ nhói lên, khi tôi nhận ra vẻ mặt thất vọng của anh. Tại sao tôi lại phải làm thế này? Tại sao tôi không thể nói thẳng ra với anh là tôi bực bội và buồn biết bao nhiêu, khi nhìn thấy Quỳnh Chi ôm anh như thế? Nói dối một cách vòng vo, dùng những lời lẽ ngu xuẩn hết cỡ, chỉ nhằm khiến anh bước ra khỏi cuộc đời tôi thật nhanh, mà không để lại cho tôi bất kì đau đớn nào. Nhưng sự thật, luôn luôn trái ngược với những gì tôi suy nghĩ và mong muốn.
“Ok! Anh hiểu rồi!”
Anh thôi nhìn tôi, giọng nói và ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. Anh đã chấp nhận làm theo yêu cầu của tôi, vậy sao khi anh gật đầu, tôi lại cảm thấy một cái gì đó lại vỡ òa trong lồng ngực.
Anh Dương quay lại xe máy, gạt chân chống, rồi nói tiếp:
“Anh nhớ những ngày em tới phòng tập rồi. Đừng lo, anh sẽ tránh!”
“Anh không cần phải làm thế đâu. Từ giờ em sẽ không tới đó nữa.”
Tôi để ý thấy anh Dương định nói gì đấy, có lẽ là định hỏi tôi lí do, nhưng rồi lại thôi. Anh chỉ gật đầu, rồi phóng xe đi mất dạng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh phóng nhanh đến thế. Hiện giờ, anh ghét tôi lắm phải không? Anh không muốn nhìn thấy tôi thêm một giây, một phút nào nữa phải không?
Tôi cắn chặt môi, cắn mạnh tới nỗi nó hoàn toàn tê liệt, mất cảm giác, rồi quay lưng trở lại trường. Đứng trước mặt tôi là Kim, nó nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt nó không giấu nổi sự thất vọng và b
bất bình, giống như anh Dương khi nãy.
“Tại sao mày không đến phòng tập nữa?”
Tôi lảng tránh cái nhìn của Kim, cố nghĩ ra một lí do gì để trả lời cho hợp lí. Tôi không muốn thú nhận sự thật rằng gia đình tôi xảy ra chuyện, mẹ tôi cần tôi, giờ là lúc tôi hoàn toàn tập trung cho việc học, chỉ có kết quả học tập của tôi mới khiến mẹ tôi an lòng. Do vậy, tôi muốn chấm dứt hoàn toàn những việc có thể ảnh hưởng tới quyết tâm của tôi.
“Mục tiêu của tao không còn, tao còn tới đấy làm gì?”
Tôi chợt nhớ mọi lần, tôi vẫn hay nửa đùa nửa thật với Kim, nói rằng mục tiêu chính của tôi khi chấp nhận trở thành “chân sai vặt” cho S.I.U là để ở bên và ngắm một người đẹp trai như anh Dương. Tôi không biết Kim tin những lời tôi nói tới bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi tin rằng lí do này sẽ thuyết phục được nó.
“Mày nói thế mà nghe được à? Mày với anh Dương cãi nhau như thế nào tao không cần biết, nhưng chẳng lẽ mười lăm người còn lại ở S.I.U không có chút giá trị gì với mày à?”
“Mày đừng có hỏi như thế!”
“Tao còn biết nói gì với mày hơn đây? Thật sự là mày không coi bọn tao ra gì, phải không?”
“Mày thôi đi! Tao không có ý đấy!”
“Mày không cần biết mọi người cần mày như thế thế nào, yêu quý mày như thế nào? Mày_”
“Mày định nói tao chỉ biết nghĩ tới bản thân?”
Tôi bỗng dưng nhếch mép. Ý tứ của Kim khiến tôi liên tưởng tới câu nói của anh Dương khi nãy. Tôi thật sự là một đứa con gái tệ hại đến vậy sao?
“Mày nói đúng đấy! Hoàng Dương quan trọng với mày tới mức nào đây?”
“Mày đừng có lôi anh Dương vào nữa!” – Tôi gắt Kim – “Mày cũng ngừng việc chất vấn tao đi. Mày là bạn thân của tao, nhưng không đồng nghĩa với việc mày có quyền tra khảo tao như thế!”
“Bạn thân?” – Kim hơi nhướn mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên – “Tao không biết mày coi tao là bạn thân cơ đấy. Có cái loại bạn thân nào mà không thể chia sẻ được với nhau hay không?”
Kim to tiếng, rồi đùng đùng bỏ vào trường. Khi tôi nghe cái từ “loại” phát ra từ miệng Kim, tôi có thể nhận ra nó đang vô cùng tức giận. Tôi đứng ngẩn ra, cảm thấy mình bất lực hoàn toàn. Sao mọi chuyện lại xảy ra thế này? Gia đình, bạn bè, và cả một người đặc biệt, sao đều lần lượt tuột ra khỏi tầm tay tôi? Tôi đã làm gì sai? Sống tiểu thư và ích kỷ như cách mọi người nhận xét, cũng đáng bị đối xử như thế này sao?
Bây giờ ngoài mẹ ra, tôi còn gì nữa?
Tôi muốn biến mất khỏi cuộc đời này. Nhưng tôi còn có mẹ, tôi còn phải tiếp tục sống vì mẹ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chọn cách sống cho người khác, nhưng tôi chấp nhận. Tôi làm gì có lựa chọn nào khác đâu.
.
.
.
Tôi trở về nhà, một cảm giác khác hẳn với ngày thường. Còn đâu là mái ấm nơi tôi luôn ao ước được trở về nữa. Căn nhà tôi giờ đây, lạc lõng và cô đơn đến lạnh người. Tôi dắt xe vào nhà, đóng cổng, cố làm ra vẻ không có chuyện gì và chạy vội vào nhà.
“Mẹ ơi!”
Đèn không bật. Mẹ tôi ngồi trên chiếc ghế sofa, đúng vị trí bố tôi vẫn hay ngồi, khiến trái tim tôi vô thức khẽ nhói đau. Khắp nhà, mọi thứ vẫn bừa bộn như thế, không hề có dấu hiệu được dọn dẹp. Tôi nhìn mẹ, thấy lòng quặn đau. Tôi bước lại gần mẹ, định ôm lấy mẹ, nhưng câu nói của mẹ khiến tôi đứng sững lại.
“Đến mày cũng lừa dối mẹ sao hả Linh?”
“Dạ?”
Tôi tròn mắt nhìn mẹ mình. Đôi mắt mẹ đỏ hoe, bộ dạng phờ phạc vì thức trắng một đêm suy nghĩ. Mẹ nhìn tôi, rồi lại khóc. Mới đầu, tôi còn tưởng là mẹ nhớ bố. Nhưng rồi nghĩ đến câu nói của mẹ, tôi biết là không phải. Tôi lại làm gì sai nữa sao? Tôi đã cố ngoan ngoãn trong suốt thời gian này mà.
“Mẹ nuôi mày từng ấy năm, để bây giờ mày trả ơn mẹ như vậy phải không?”
“Mẹ! Con không hiểu mẹ nói gì?”
“Mày nói mày thi đại học Thương mại, sao mày lại gửi hồ sơ thi Cao đẳng Du lịch?”
Tôi đứng hình, toàn thân run lên vì sợ. Mẹ tôi biết rồi sao? Tôi nhớ là tôi đã giấu kĩ lắm rồi cơ mà! Ngay sau khi nhà trường trả lại tờ phiếu số hai, tôi đã kẹp vào quyển sách Lý, nhét vào ngăn kéo bàn học. Bình thường bố mẹ chả bao giờ lên tới phòng tôi, trừ khi là gom quần áo đi giặt, hoặc “lùa” tôi xuống ăn cơm. Vậy sao lần này mẹ lại phát hiện ra nhanh đến như thế? Tôi vốn định sau khi thi đại học, chờ giấy báo, rồi sẽ xuống thú tội với bố mẹ. Đến lúc đấy thì mọi thứ đều đã xong xuôi, bố mẹ tôi có thể quát mắng, đánh đập, đuổi ra khỏi nhà,… nhưng cũng không thể chặn đứng ước mơ của tôi nữa. Vậy mà bây giờ…
“Mẹ! Sao mẹ lục đồ của con?”
“Nhà tao! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của tao!”
Mẹ tôi ném phắt chiếc gối ra đằng xa, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ dám nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt bàn kính. Tôi phải làm sao đây?
Tôi rụt rè tìm cách giải thích với mẹ:
“Mẹ à! Con_”
“Nếu không thi đại học, thì tốt nhất dừng học luôn đi.”
“Mẹ!”
“Đừng nghĩ đến việc thi Cao đẳng. Tao đã xé tờ giấy đó rồi!”
Tôi cảm thấy choáng váng tột độ, cảm giác như đất dưới chân mình đang nứt dần ra. Mẹ tôi… xé tờ phiếu đấy rồi? Mẹ biết nó quan trọng lắm mà, phải không? Nếu không có tờ giấy đấy, khi đi nhận trường, tôi sẽ không được phát phiếu dự thi. Tôi sẽ không được thi đại học.
“SAO MẸ LẠI LÀM THẾ?”
Tôi thét lớn, giọng lạc hẳn đi. Tôi không thể tin được là mẹ tôi lại đối xử với tôi như thế. Đó là tương lai của tôi, là cả cuộc đời tôi cơ mà. Chỉ vì sở th

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Cô Nàng Hoàn Hảo

Mãi mãi là bao xa

Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Voz Full

“Nếu biết điều, căn nhà 3 tầng này vẫn là của mẹ con cô”