Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5152)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

hờ cho nước đổ đầy vào trong chai, tôi đột nhiên nghe thấy giọng Hoàng. Thì ra thằng bé chạy đến tận đây để trả lời cuộc gọi của Ly.
“Yên tâm đi, cô Phương vẫn ổn mà.”
“…”
“Biết rồi, có phải là trẻ con đâu mà cứ dặn đi dặn lại thế.”
“…”
“Gọi bằng gì thì quan trọng lắm sao, Ly cũng có hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu?”
“…”
“Được rồi, nghe này.”
“…”
“Tôi đã hứa thì sẽ chăm sóc cho cô Phương thật tốt, vậy nên…hãy tự chăm sóc tốt cho mình ấy, hiểu chưa?”
“…”
Tôi không biết ở đầu dây bên kia Ly trả lời Hoàng như thế nào, nhưng bản thân tôi thì gần như á khẩu. Tôi cứ ôm lấy chai nước, đứng phỗng ra nhớ lại những lời Hoàng vừa mới nói. Trước giờ, tôi chưa từng thấy thằng bé tỏ ra dịu dàng hay quan tâm gì đến Ly. Thậm chí, đã có lúc tôi đinh ninh rằng Hoàng rất ghét đứa em cùng cha khác mẹ của mình, và mọi người trong nhóm cũng thường bảo hai đứa là oan gia từ kiếp trước đấy thôi. Nó luôn tìm mọi cách trêu chọc Ly, nhiều khi rất quá đáng, vậy mà bây giờ, thằng bé lại dành cho Ly sự quan tâm không giấu giếm như vậy.
Cảm giác lạ lẫm cứ bủa vây trong tâm trí, tôi không ghen tị với Ly vì điều này, chỉ cảm thấy thật tò mò. Giữa lúc tôi đang phân vân có nên hỏi Hoàng cho rõ hay không thì đã chạm mặt khi Hoàng toan quay trở lại phòng bệnh số 8.
“Linh, sao cả chị cũng ra đây?”
“Chị ra lấy thêm nước cho mẹ Ly.”
Đầu tiên, Hoàng nhìn tôi ngạc nhiên, sau đó, tôi đọc thấy trong mắt nó có vài tia nghi ngờ, dù tôi đã cố hướng sự chú ý của Hoàng lên chiếc chai nhựa trên tay mình. Có lẽ, Hoàng đang nghĩ tôi lấy cớ ra ngoài để nghe lén cuộc điện thoại đây mà. Từ bao giờ, tôi lại trở nên không đáng tin đến thế T.T
“Có thôi nhìn chị không, chị không cố nghe lén hai đứa, được chưa?”
“Ơ, em đã nói gì đâu.”
“Không cần nói, nhìn mặt em chị biết.”
“Chị giận em à, nghe giọng chị kìa.”
“Chị không rỗi hơi như vậy, chị đem nước vào cho mẹ Ly đây.”
Tôi chề môi với Hoàng, trước khi quay đi, tôi còn kịp đập cái cốc giấy lên đầu nó, mặc cho thằng bé yếu ớt kháng cự.
“Linh, đợi em đã.” – Dù nghe thấy Hoàng gọi với theo từ đằng sau, tôi vẫn không có ý định đi chậm lại. Vừa rồi, khi Hoàng nhìn tôi bằng vẻ không tin tưởng, thật sự, tôi cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Lúc nãy, chị…có nghe thấy mấy câu sau cùng mà em nói không?” – Hoàng chẳng tốn nhiều thời gian để đuổi kịp tôi. Tuy hiện giờ cả hai đang đi song song, nhưng Hoàng không dám nhìn thẳng vào tôi mà chỉ ấp úng hỏi.
“Vậy là em có cho rằng chị nghe lén?”
“Không phải thế, chỉ là…”
“Em sợ chị nghe rồi biết em quan tâm Ly như thế nào thôi, phải không? Đồ…chết vì gái.” – Tôi vung tay đập cái cốc lên đầu Hoàng thêm lần nữa, thế cho cân. Rồi không để cho thằng bé có cơ hội giải thích, tôi ôm chai nước đi thẳng một mạch, bởi nhìn vẻ mặt méo xệch của Hoàng lúc này, tôi sợ nó sẽ lôi tôi lại mà tra hỏi mất thôi.
“Chị đứng lại, nói vậy…chị nghe thấy hết thật sao, Linh?!”
.
.
.
“Em có gì để nói với chị không?”
Tôi ngồi sau xe Hoàng, dùng ngón tay gõ lộp cộp lên đằng sau chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ của nó. Cả hai chúng tôi chỉ mới rời khỏi bệnh viện chừng mười lăm phút. Sau khi chào mẹ Ly, tôi còn phải đợi Hoàng thu dọn vỏ cam và rửa lại đĩa. Thằng bé làm mọi thứ liến thoắng, không quên hứa sẽ quay lại sau khi chở tôi về nhà.
“Chuyện không giống như chị nghĩ đâu mà.” – Hoàng hơi lắc đầu, vì ngồi sau nên tôi không thể nhìn thấy gương mặt của Hoàng lúc này, nhưng thằng bé để lộ sự bối rối qua giọng nói rất rõ ràng.
“Chị chẳng nghĩ gì cả, chậc, hình như S.I.U cũng không biết chuyện này.”
“Kìa Linh, chị nỡ đe dọa em thế sao? T.T”
“Không, chị chỉ tò mò thôi, em biết đấy, khi tò mò chị hay đi hỏi anh Khánh…” – Tôi cố tình nhấn nhá tên của trưởng nhóm, Hoàng rất nể anh Khánh mà, nếu cả anh cũng hỏi thì thằng bé chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nói thật.
“Được rồi được rồi, em sẽ kể, nhưng chị phải hứa là không được nói lại với mọi người trong nhóm, kể cả anh Dương.” – Cuối cùng, Hoàng cũng phất cờ trắng, chỉ tội thằng bé không thể nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tôi từ phía sau. Tôi không cho rằng mình quá đáng đâu, ai bảo ban nãy Hoàng không chịu tin lời tôi chứ.
“Ừ, ừ… Được rồi.”
“Haizz, em thừa nhận là em th…”
“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô”
Hoàng vẫn chưa kịp kết thúc câu nói thì điện thoại của tôi lại rung lên, là bố tôi gọi tới. Tôi tạm tha cho Hoàng, vội nhấn trả lời.
“Bố_”
“Linh à, con về nhà ngay đi! Mẹ con ra sân bay rồi.”
Tin nhắn khẩn cấp của bố thật sự như sét đánh ngang tai tôi. Tôi gần như hoàn toàn mất cảm giác và phương hướng sau câu nói gấp gáp của bố. Mẹ tôi ra sân bay rồi. Mẹ vẫn quyết định đi sang Nhật và đành lòng bỏ tôi ở lại hay sao?
Tôi hốt hoảng giục Hoàng đèo mình về nhà, mất bình tĩnh đến độ gắt lên khi Hoàng cứ luôn miệng hỏi xem chuyện gì xảy ra. Tại sao mẹ có thể làm như vậy cơ chứ? Mới tối hôm trước mẹ nói rằng sẽ suy nghĩ lại về chuyện này cơ mà, sao mẹ có thể lừa tôi như thế? Tôi không muốn xa mẹ, không muốn một chút nào. Tại sao chỉ vì chuyện tình cảm của đời trước mà mẹ có thể nhẫn tâm bỏ tôi lại Việt Nam mà đi đến một nơi khác? Tôi không tin đâu, bố chỉ đang đùa tôi thôi mà, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Vừa tới cổng, Hoàng còn chưa kịp dừng xe thì tôi đã ngay lập tức nhảy phắt xuống mà chạy thẳng vào nhà. Tôi muốn lớn tiếng gọi mẹ, nhưng chẳng rõ vì sao nó cứ mắc nghẹn ở cổ, chẳng thể thoát ra thành câu.
Tôi thấy bố đang ngồi trên ghế sofa. Thấy tôi về, ông ngước lên nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự xót xa, và cả ân hận. Tôi vẫn nhìn quanh nhà để tìm mẹ. Mẹ ở bếp, trong phòng, trên sân thượng, hay đi chợ rồi đây?
“Bố, mẹ con đâu?”
Sau một hồi tìm kiếm vô vọng khắp ba tầng và tất cả các phòng, tôi chạy vội xuống phòng khách, đứng đối diện với bố. Tôi nhìn ông, nói rành rọt từng tiếng một như thể đề nghị bố chấm dứt trò đùa này đi, vì với tôi, nó không vui một chút nào hết.
“Mẹ con đi rồi.”
“Mẹ con đi đâu được chứ?”
“Linh, đây là thư mẹ để lại cho con.”
Đưa một tờ giây gấp làm tư ra trước mặt tôi, bố nói với giọng điệu thăm dò. Tôi vẫn nhìn ông, vẫn thiết tha hy vọng rằng ông chỉ đang lừa tôi mà thôi. Nhưng sau khi đưa lá thư cho tôi, bố đã vội quay mặt đi, như thể ông không đủ tự tin để nhìn thẳng vào mắt tôi vậy?
Run run mở lá thư ra đọc, tôi gần như vỡ òa khi nhận ra nét chữ quen thuộc của mẹ mình.
“Con gái yêu của mẹ.
Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi con vì đã đi bất ngờ như vậy. Có lẽ quyết định này sẽ khiến con giận mẹ, nhưng mẹ nghĩ rằng đây sẽ là giải pháp tốt nhất cho con. Con có thể cho rằng mẹ trốn tránh sự thật, nhưng mẹ phải qua Nhật. Ở tuổi này thì đã quá muộn để có thể bắt đầu lại từ đầu, cũng chẳng thể chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, nhưng ít ra mẹ có thể chọn cho mình một cuộc sống thanh thản hơn và cũng không phải mang cảm giác ganh tỵ khi thấy người đàn ông mà mình yêu hạnh phúc bên một người khác. Mẹ không muốn làm cho bố con khó xử, bởi lẽ mẹ biết người đàn bà ấy không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ nghĩ con nên biết chuyện này và mẹ cũng mong con sẽ không còn oán hận gì bà ta nữa, được chứ Linh? Vậy nên mẹ phải đi, mẹ đã

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô Vợ Của Tôi

Đành chia tay vì mẹ bạn trai sắp đặt chuyện ngoại tình

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Mẹ chồng lôi cả họ đi bắt con dâu ngoại tình

Cưng Chiều Em Cả Đời