Tiểu Thất cuộn tròn trên tiểu tháp, tủi thân rơi lệ.
Tống tri huyện a, không phải người tốt mà. Đoạt giường của nàng nè, đoạt sủng ái của nàng nè, đoạt trâm cài của nàng nè, trả lại cuộc sống tốt đẹp cho nàng đi.
Đột nhiên có vật gì đó xoẹt qua cửa sổ, còn phát ra tiếng vang sàn sạt. Tiểu Thất hít hít mũi, trừng to mắt, dỏng tai lên nghe. Vốn là có cái gì ngoài cửa sổ, lại gõ liên tục thật lâu, mang theo một cỗ âm trầm. Tiểu Thất run rẩy cả người, càng quấn chặt mình lại hơn.
Trong phòng đột nhiên phát sáng, cả người Tiểu Thất cứng đờ, tiếp theo lại vang lên ầm ầm một trận. Tiểu Thất hét lên một tiếng rồi nhảy xuống tiểu tháp, chân trần chạy tới cửa. Một tia chớp đánh xuống, tựa hồ đánh xuống trong sân. Tiểu Thất ôm đầu chạy vào trong trốn, một đường tiến vào giường, ngay trong lòng Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác đã khoác áo ngồi bên giường hồi lâu, bị Tiểu Thất đụng mạnh nên lại nằm trở về. Tống Lương Trác cảm giác thân thể Tiểu Thất đang run rẩy, nâng tay kéo chăn mỏng đắp lên cho nàng, dịu dàng nói: “Sợ sấm? Sét đánh xuống cũng không tới, Tiểu Thất đừng sợ.”
Tiểu Thất mở miệng khóc lớn, thanh âm không rõ oán giận nói: “Ngươi đoạt giường của ta, nương ta cũng không quan tâm ta rồi, oa oa.”
Tống Lương Trác vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Thất, “Ta không tốt, bước đi quá nhanh, sau này trả giường lại cho Tiểu Thất ngủ.”
Lại thêm một tiếng sấm rền, Tiểu Thất lại càng chôn sâu trong lòng Tống Lương Trác, khóc nức nở đầy tủi hờn.
“Tiểu Thất đừng sợ, ngày hè trời mưa, nhiều sấm là bình thường.” Tống Lương Trác quay đầu nhìn bên ngoài màn, cau mày nói: “Đều nói lôi công trước là ca hát, có múa cũng không nhiều, lần này cũng không nên múa nhiều như vậy mới phải.”
Tiểu Thất ở trong ngực Tống Lương Trác cọ xát qua lại, lau hết nước mắt nước mũi trên mặt. Khóc rồi lại ngại ngực hắn bẩn, vô ý thức càng ôm chặt hắn. Tống Lương Trác hơi xoay người nằm thẳng, Tiểu Thất vội vàng chiếm lấy một cánh tay của hắn, đem đầu chôn vào trong khuỷu tay của hắn.
Tống Lương Trác sờ sờ trước ngực một mảnh dính bẩn, cau mày đem tay đính bẩn lau đi. Vừa đứng dậy ném áo bẩn ném lên mặt đất, vừa muốn xuống giường tìm quần áo sạch sẽ, Tiểu Thất đã nhanh chóng bổ nhào lên người hắn, còn khóc nói: “Ngươi muốn làm ma? Đều là tại ngươi hại, nếu ta ở bên trong thì sẽ không sợ.”
Tống Lương Trác lại nằm trở về, chờ tiếng sấm bên ngoài đi qua, vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, dỗ dành nói: “Ta đi lấy quần áo.”
“Không được.”
“Nếu vậy, cho ta một nửa cái chăn được không?”
“Không thể cho.” Tiểu Thất siết chặt chăn quanh mình thêm một chút, lại một tia sét đánh tới, tiếng sấm còn chưa vang lên thì Tiểu Thất đã nhanh trở lại trong vòng Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác nâng tay che tai Tiểu Thất lại, cười nói: “Tai mềm như vậy, sao lại không chịu nghe lời ta nói?”
Chung quy Tiểu Thất vẫn là một người lương thiện, lúc ngủ đột nhiên nhớ tới, nếu để Tống tri huyện lạnh đến đi ngoài, ngày mai thôn dân nhất định sẽ tìm tri huyện phu nhân giả là nàng ra xét xử. Còn nói, ảnh hưởng việc tu sửa đê điều của Tống tri huyện cũng không tốt lắm.
Tiểu Thất mơ mơ màng màng nghĩ tới cảnh Tống Lương Trác ôm bụng chạy vào nhà xí, một lần lại một lần, còn Tiểu Thất thì đứng cách đó không xa, nghe âm thanh sấm nổ bên trong, đợi đến lúc mình báo thù hết giận, Tiểu Thất mới cười rộ lên, đem chăn qua cho Tống Lương Trác đắp. Chờ hắn chỉnh chăn cho tốt rồi tiến vào trong lòng hắn, không có chút nào chú ý hắn đang ở tình trạng nửa thân trần, cứ thế mà nhép nhép miệng, lại còn cọ xát ở ngực hắn hồi lâu rồi mới thiếp đi.
Tống Lương Trác cười khổ, một tay che tai Tiểu Thất, lại nghĩ đến đê điều có thể không chống đỡ nổi, đợi tiếng sấm bên ngoài ngừng lại, tiếng mưa rơi cũng nhỏ lại mới thả lỏng mà ngủ.
Tiểu Thất ngủ rất an ổn, trừ đem tay chân quấn quanh người Tống Lương Trác như gối ôm, khác đều khỏe.
Tống Lương Trác lo lắng nước ngoài sa thủy, sáng sớm đã tỉnh dậy. Nhìn thấy trước mắt chính là Tiểu Thất đang ngủ say sưa, đáy lòng mơ hồ sinh ra một tia thỏa mãn. Tống Lương Trác nghĩ, trách không được nhà nông có câu ‘lão bà hài tử ấm áp như lò sưởi được đặt đầu giường’, như vậy cũng đúng, hơn một người thì giường thêm ấm áp, trong lòng cũng yên ổn hơn.
Tống Lương Trác khẽ vuốt tóc Tiểu Thất, dịch cánh tay nàng đang ôm trên lưng, nhanh tay lẹ chân bước xuống giường.
Tống Lương Trác mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn mặt trời đang lên, hít vào một hơi thoải mái.
Tiểu Thất thức dậy là lúc mặt trời đã lên cao ba sào rồi, vừa mở mắt ra đã thấy Lục Liễu đang nhìn nàng cười mập mờ. Tiểu Thất nhe răng, cau mày nói: “Tiểu quỷ cười cái gì?”
“Ha ha, tiểu thư ngủ có ngon giấc không?” Hai mắt Lục Liễu phát sáng tung chăn ra, bị Tiểu Thất trở mình chặn lại.
Lục Liễu lại cười càng quỷ dị, “Tiểu thư đừng xấu hổ, tiểu thư cũng học nhị tiểu thư, cứ sinh một nữ oa nhi đi, đến lúc đó mặc kệ bên này thế nào cũng không bị phu nhân lão gia làm khó rồi.”
Này đang nói cái gì vậy chứ! Tiểu Thất nhíu mày nghĩ chốc lát, đột nhiên cảm thấy tình huống quá nghiêm trọng rồi. Nàng cùng Tống tri huyện đều hai lần ngủ say, mặc dù nương nói, nằm ngủ vốn là không thể sinh oa nhi, còn phải cởi sạch hết, lăn lộn trên sàng đan, nhưng nàng là hoàn toàn trong sạch như ngói trang a, không biết không thấy tất nhiên sẽ không có.
Tiểu Thất chạy xuống giường, lao đến cửa nhìn một chút. Trong viện chỉ có một vũng nước, cũng không nhiều. Tiểu Thất nghĩ, bên kia hẳn là không có việc gì đi.
Tiểu Thất gõ gõ đầu, tức giận chính mình nhưng tại sao lại quá lo lắng đê điều bị hỏng. Tiểu Thất thầm thì: “Ta đây là ưu quốc ưu dân, cử chỉ cao thượng, cùng Tống tri huyện kia một văn tiền quan hệ cũng không có.”
Lục Liễu ở một bên vội vàng đưa nước qua, “Cái gì tiền?”
“Không có.” Tiểu Thất nhận khăn ướt từ tay Lục Liễu, nghi hoặc hỏi: “Lục Liễu, ta cũng sẽ tu sửa hà đê sao?”
Lục Liễu nâng mặt, hất cằm nói: “Tiểu thư tự nhiên sẽ không.”
Tiểu Thất nhướng mắt, nếu không thì sao lại làm bộ dáng kiêu ngạo này!
“Nhưng là vầy, tiểu thư có nhiều sách như vậy. Tiểu thư không thích đọc sách nhất, nhưng lại có một ngày, tiểu thư từ nha môn chạy về trực tiếp tìm lão gia, cầu khẩn lão gia tìm cho người các loại sách về trị thủy. Tiểu thư đọc lâu lắm đấy, sau lại tự mình vẽ ra một quyển sách nhỏ, nói là muốn tìm thời cơ tốt đưa cho cô gia.”
“Ta vẽ?”
“Uhm.” Hai mắt Lục Liễu sáng lên nói: “Khi đó em mới biết, tiểu thư cũng là rất lợi hại đây. Bức tranh này từng ô từng ô vuông lại có đánh dấu, nhìn rất có khí phách.”
“Vật đó đâu?”
“Tiểu thư tìm thôi.” Lục Liễu chớp chớp mắt nói: “Tiểu thư xem đó như là bảo bối, cũng không cho Lục Liễu xem qua nhiều, có phải đã để vào của hồi môn bên trong không?”
Tiểu Thất vội lau sạ