Tiểu Thất hoảng hốt đỏ mặt, trong đầu toàn là một mảnh hỗn độn, theo bản năng gật đầu, duỗi tay chỉ ra cửa kêu hai tiếng ‘gâu gâu’.
Tống Lương Trác khóe miệng co giật, thở dài chuẩn bị ôm nàng đi ngủ. Thế nhưng Tiểu Thất lại quay đầu lại, môi cánh hoa nhẹ nhàng lướt qua đôi môi lạnh của Tống Lương Trác. Tiểu Thất thấy hơi lạnh kia rất thoải mái, cọ qua lại vài cái, lại còn thử thăm dò liếm liếm.
Tống Lương Trác cảm thấy nóng rực, cánh tay ôm Tiểu Thất siết chặt lại, khép hờ mắt rồi hướng đến đôi môi quấy phá kia.
Đầu lưỡi Tống Lương Trác vừa mới dò xét đi vào đã được Tiểu Thất hé miệng ngậm trụ rồi mút một cái, thân thể Tống Lương Trác hơi cứng đờ, chậm rãi tăng thêm lực hôn.
Nàng là thê tử của hắn, là người hắn sẽ nắm tay đi cả cuộc đời này. Mặc dù hành vi quá mức tùy hứng, nhưng dù sao cũng đơn thuần đáng yêu. Hắn nên dễ dàng tha thứ sự vô lễ của nàng, chậm rãi dẫn nàng trưởng thành, không phải sao?
Tống Lương Trác có chút xấu hổ không tự kìm hãm được, lấy lại lý trí, hắn bất quá cũng là một nam nhân huyết khí phương cương (ý nói thanh niên trai tráng sức khỏe có thừa), nhưng hắn lại có chút xấu hổ vì dục vọng xa lạ này, lúng túng không mở miệng được, đành tìm cách hạ hỏa chính mình, không chịu nổi đành nhìn thẳng…
Tống Lương Trác nâng thắt lưng Tiểu Thất làm cho nàng ngồi vững vàng trên đùi mình, đôi cánh tay gắt gao ôm lấy nàng càng lúc càng chặt. Môi dưới của hắn bị Tiểu Thất mút đến đau, Tống Lương Trác thử kéo ra, Tiểu Thất như muốn chưa đủ ‘ôi’ một tiếng, cắn mũi hắn, còn kéo kéo, Tống Lương Trác đau hừ một tiếng, đưa tay muốn đẩy ra đã nghe Tiểu Thất khóc lóc: “Ta khát, Tống tri huyện, ách, không cho uống nước, oa, đại keo kiệt, đàn ông xấu!”
Tống Lương Trác thở dài, ôm sát Tiểu Thất, tựa đầu nàng vào vai điều chỉnh lại hơi thở. Tiểu Thất choáng váng dựa vào vai Tống Lương Trác khóc nức nở, thân thể lại xoay tới xoay lui như cá chạch. Tay Tống Lương Trác nắm chặt thắt lưng không cho nàng lộn xộn, đợi nhiệt độ trên người hạ xuống mới ôm nàng đi đến bên giường.
Tiểu Thất bám chặt lấy người Tống Lương Trác, Tống Lương Trác càng cố gỡ ra, nàng lại càng bám chặt, tựa hồ đem hắn thành chung rượu mà nàng đã gắt gao ôm lấy. Tống Lương Trác cười khổ, đành nâng nàng đến bên cạnh bàn, rót chén trà đút nàng uống.
Tống Lương Trác thấy nàng uống ừng ực hết chén trà, hừ nói: “Không phải say? Sao lại uống trà làm gì?”
Tống Lương Trác mấy lần lấy chén trà ra khỏi miệng nàng, chọc cho miệng nàng cong lên thỏa mãn cười khẽ mới cho nàng an an ổn ổn uống hết chén trà.
Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất trở lại giường, nhẹ nhàng đặt xuống, im lặng một lát, thấy Tiểu Thất không có ý buông mình ra, thở dài kéo chăn đắp cho cả hai rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày mai thức dậy, không biết lại la hét thế nào! Tống Lương Trác cười khổ.
Thế nhưng lần này Tống Lương Trác đoán sai. Sáng sớm thức dậy, Tiểu Thất đã lăn vào trong góc giường. Lục Liễu nơm nớp lo sợ hầu hạ Tống Lương Trác rửa mặt, hai mắt thủy chung không có dũng khí nhìn thẳng vào Tống Lương Trác, ngược lại, luôn nhìn chằm chằm vào phòng trong. Tống Lương Trác chỉnh sửa thỏa đáng rồi bước vào phòng trong, nhéo mũi nàng mấy cái nhưng nàng vẫn không tỉnh. Lục Liễu nhẹ nhàng đi vào, thấy Tiểu Thất còn sống liền thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hằng Chi ở ngoài cửa hô lên, Tống Lương Trác mới lấy tay kéo chiếc chăn đã bị Tiểu Thất đạp đi, vén gọn ghẽ lại rồi quay sang dặn dò Lục Liễu: “Buổi chiều ta mới về, nếu nàng còn chưa tỉnh thì nấu một chén thuốc giải rượu.”
Lục Liễu nhìn hắn đắp chăn cho Tiểu Thất liền cười tủm tỉm, lại nghe hắn nói như thế, vội cười nói: “Tiểu thư say rượu chỉ cần ngủ là tốt rồi, phỏng chừng là sẽ ngủ đến buổi trưa đây.”
Tống Lương Trác liếc nhìn tư thế ngủ bất nhã của Tiểu Thất một cái, mày khẽ nhăn rồi bước ra khỏi phòng.
Lục Liễu xốc chăn mền lên, kéo tay Tiểu Thất xem xét kỹ lưỡng một lần, rồi lại xốc váy nàng lên nhìn chân, ngay cả áo lót cũng kéo lên để xem lưng của nàng rồi mới nhẹ nhõm thở ra: “Hoàn hảo, hoàn hảo. Ta đã nói cô gia là cô gia tốt, sẽ không đánh tiểu thư, ha ha.”
Lục Liễu xoay người Tiểu Thất ngay ngắn lại, mắt đảo qua đôi môi sưng mọng của nàng, khẽ ồ một tiếng, vội chạy sang nhìn tiểu tháp ngay ngắn ngoài ngoại gian, che miệng cười hì hì hai tiếng rồi mới chạy xuống phòng bếp.
Mấy người Ôn Minh Hiên đã thu xếp thỏa đáng, chỉ chờ ăn điểm tâm xong rồi xuất phát. Tâm tình Ôn Nhược Thủy rõ ràng rất khó coi, Tống Lương Trác vừa vào phòng khách, cũng không thèm nhìn qua, nhưng lại thấy tia bực mình hiện lên trong mắt.
Nhược Thủy chẹp miệng một cái, nhìn ra phía cửa, khẽ hừ một tiếng, nói: “Tiểu Thất đâu? Muội phải đi rồi, sao nàng lại không đến tiễn ?”
Tống Lương Trác gật đầu xin lỗi với Ôn Minh Hiên cùng Lưu Hằng Chi, cười nhạt nói: “Vẫn còn say rượu.”
Nhược Thủy hừ một tiếng, rầu rĩ đứng dậy nói: “Muội đi tìm nàng, có việc muốn nói.”
Tống Lương Trác cũng không ngăn cản, chỉ là chuyển tầm mắt sang bộ dáng ngây ngốc, kinh ngạc của Lưu Hằng Chi. Lưu Hằng Chi khẽ nhếch miệng, cười nhẹ nói: “Lương Trác huynh cùng tẩu tử quả thật rất ân ái.”
Tống Lương Trác mơ hồ không hiểu.
Lưu Hằng Chi chỉ chỉ vào môi dưới sưng lên cùng dấu răng trên mũi của hắn, buồn cười nói: “Quả nhiên, đủ nhiệt tình!”
Khuôn mặt tuấn tú hiếm khi đổi sắc của Tống Lương Trác hiện lên một tia đỏ. Tống Lương Trác xấu hổ che miệng ho nhẹ một tiếng, cau mày nói: “Hằng Chi, đi quá giới hạn rồi.”
Ôn Minh Hiên cũng lộ ý cười, “Thật khó mà thấy được bộ dáng lúng túng của Lương Trác.”
Lưu Hằng Chi vỗ đùi, cười nói: “Bộ dáng làm bộ làm tịch của Lương Trác huynh, cũng chỉ có nhân tài như tẩu tử mới có thể đánh bại được.”
Tống Lương Trác lắc đầu cười khổ.
Ôn Nhược Thủy mang theo tức giận, một đường đến phòng ngủ của Tiểu Thất, nóng nảy nắm lấy vai Tiểu Thất đang mơ mơ màng màng, cả giận: “Tối hôm qua ngươi cùng Trác ca ca làm gì rồi?”
Tiểu Thất mặt nhăn như bánh bao, đẩy tay Ôn Nhược Thủy ra, khẽ hừ. Ôn Nhược Thủy buông tay, ‘Ầm’ một tiếng, Tiểu Thất liền đụng vào tường, Tiểu Thất kinh hô một tiếng, giật mình mở mắt ra.
Tiền Tiểu Thất vô ý thức đảo mắt một vòng, nhìn thấy Ôn Nhược Thủy ngồi bên giường, vừa muốn mắng một tiếng thì nước mắt Nhược Thủy đã rơi rồi. Tiền Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Ôn Nhược Thủy càng khóc càng thương tâm, khóe miệng co giật hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Nửa đêm canh ba, ngươi phát điên cái gì?”
Cổ họng Tiểu Thất như bị nghẹn, mở miệng nói mới nhận ra thanh âm khàn khàn của mình. Nhược Thủy nghe giọng nói của nàng thay đổi, lại càng khóc thương tâm hơn. Nàng từng nghe mấy người bạn đã thành thân nói qua, phụ nữ đã làm cái chuyện xấu hổ đó thì thanh âm cũng thay đổi, có từ tính hơn.
Ôn Nhược Thủy đẩy vai Tiểu Thất, cả giận: “Ngươi thật không biết xấu hổ, làm sao Trác ca ca có thể thích một nữ tử không hề có điểm hiền thục như ngươi chứ? Đều